Thanh Xuyên: Cẩm Nang Cung Đấu Của Biểu Muội

Chương 9

Nàng bèn hỏi thẳng: “Vậy lý do hôm nay nương nương cho triệu kiến thần nữ là gì ạ?”

Hai người đã hơn mười năm không gặp, lại chẳng phải tỷ muội cùng một mẹ sinh ra. Nhạc Doanh không tin Hoàng quý phi lại dành cho mình thứ tình cảm tỷ muội sâu đậm gì.

Quả nhiên, Hoàng quý phi mỉm cười: “Cũng chỉ là muốn gặp muội một chút thôi. Ta cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa.” Nàng ta dường như chẳng mấy bận tâm đến sinh mệnh của mình. “Đồng gia chắc chắn sẽ phải đưa người vào cung. Vậy thì ta đây tiện thể thay Hoàng thượng xem xét một chút. Nếu muội muốn trở thành chủ tử của Thừa Càn cung này, muốn hưởng hết vinh hoa phú quý thì phải qua được cửa ải của ta đã.”

Nàng ta nhìn Nhạc Doanh với ánh mắt đầy vẻ tinh quái, dường như muốn nói: “Muội cầu xin ta đi, cầu xin đi rồi ta sẽ cho muội qua cửa.”

Nhạc Doanh thầm nghĩ, vị Hoàng quý phi này quả đúng là một nữ nhân đầy mâu thuẫn.

Vừa mới ám chỉ rằng cuộc sống trong cung chẳng dễ dàng gì, ngay sau đó lại dùng cái danh “chủ tử Thừa Càn cung” để dụ dỗ nàng. Lẽ nào cuộc sống chốn hậu cung suốt mười năm qua đã thực sự khiến tính cách của nàng ta trở nên khác thường như vậy?

Nhạc Doanh lặng lẽ nhìn Hoàng quý phi, trong lòng phân vân không biết nên phối hợp diễn xuất cùng nàng ta hay là thẳng thừng giả ngốc cho qua chuyện?

Hoàng quý phi bỗng bật cười, nước mắt cũng chảy ra: “Ta chỉ đùa với muội chút thôi mà. Việc Đồng Giai thị đưa nữ nhi vào cung là quyết định chung của Hoàng thượng và a mã, ta nào quản được. Muội đừng lo lắng, ngôi vị chủ tử nương nương này muội nắm chắc rồi, Thừa Càn cung này sau này chính là của muội!”

Nhạc Doanh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chỉ cần bản tâm không đổi thì dù ở Đồng phủ hay Thừa Càn cung, thực ra cũng chẳng có gì khác biệt.”

Hoàng quý phi sững sờ, dường như có chút tỉnh ngộ: “Có lẽ muội còn hợp với Thừa Càn cung hơn cả ta.”

Đúng lúc này, Tổng quản thái giám của Thừa Càn cung là Lý Kim Trung bước vào bẩm báo: “Nương nương, Đức phi và Quý nhân Vạn Lưu Cáp thị cầu kiến.”

Hoàng quý phi thờ ơ đáp: “Ồ, ngày nào giờ này họ cũng đều đến Thừa Càn cung trò chuyện giải khuây cùng ta. Hôm nay không đúng lúc rồi, ta đang có khách, ngươi bảo họ về đi.”

Lý Kim Trung đáp một tiếng “Vâng”, cúi đầu chậm rãi lui ra.

Nhạc Doanh có chút tiếc nuối, suýt chút nữa là được diện kiến Đức phi lừng danh triều Khang Hi với kỷ lục sinh nhiều con nhất và Định phi với kỷ lục sống thọ nhất.

Nàng đỡ Hoàng quý phi đi vào trong, liền nghe Hoàng quý phi nói: “Đức phi khéo léo xinh đẹp, Vạn Lưu Cáp thị thì đôn hậu dịu dàng, trước kia đều là từ Thừa Càn cung này của ta mà ra cả. Người do ta tiến cử, Hoàng thượng rất hài lòng.”

Nhạc Doanh nghe được gì thế này?

Hoàng quý phi cười như không cười liếc nàng một cái, chậm rãi nói: “Trong cung này, muốn đứng vững thì phải có bản lĩnh riêng. Nhân Hiếu hoàng hậu dựa vào lòng trung thành tuyệt đối của gia tộc với Hoàng thượng; Hiếu Chiêu hoàng hậu thông minh, biết cách lôi kéo các bậc cựu thần Mãn Châu về phía Hoàng thượng; còn ta thì ngốc nghếch, chỉ có thể nhân lúc Hoàng thượng bận rộn chính sự mà dâng lên mỹ nhân giúp người giải khuây, đem hai chữ “hiền huệ” này thể hiện đến mức tận cùng.”

Lời của Hoàng quý phi nửa thật nửa giả, Nhạc Doanh chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, không chừng chính bản thân nàng cũng là do Hoàng quý phi chủ động “tiến cử” cho Khang Hi.

Trở lại tẩm phòng, Hoàng quý phi mệt rã rời, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hách Xá Lý phu nhân cùng thứ nữ đứng dậy cáo lui, nàng ta bỗng mở mắt ra: “Ngạch nương, con rất thích Doanh Doanh, vài ngày nữa người lại đưa muội ấy vào đây trò chuyện cùng con nhé.”

Hách Xá Lý phu nhân đương nhiên nhận lời.

Về đến Đồng phủ, Nhạc Châu lẽo đẽo theo Nhạc Doanh về tận viện của nàng, tò mò hỏi: “Hoàng quý phi nói gì với tỷ thế? Sao người lại quý tỷ như vậy?”