Sát Thủ Trọng Sinh: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng

Chương 7: Khủng Bố Tập Kích (1)

Mộc Tiêu Dĩnh chỉ bắt được một câu quan trọng trong lời của Sở Lả Lướt, còn những câu than trách vô nghĩa phía trước, cô xem như gió thoảng qua tai. Cô quay người lại, đối mặt với người đàn ông kia, khí thế lập tức bùng nổ.

“Xin hỏi, vị tiên sinh này, cô ấy vì sao lại phải trộm ví của anh? Trong ví anh có bao nhiêu tiền? Tôi nghĩ anh cũng thấy những thương hiệu xa xỉ dưới tầng trệt lúc mới bước vào trung tâm thương mại này rồi chứ?”

Nói xong, Mộc Tiêu Dĩnh kéo Sở Lả Lướt đứng ra trước mặt anh ta.

“Nhìn xem bộ đồ cô ấy đang mặc, có phải giống hệt với bộ trưng bày ở cửa hàng thời trang thương hiệu nổi tiếng thứ hai ngay dưới tầng không? Một người trên người toàn hàng hiệu từ đầu đến chân, cần gì phải đi trộm cái ví nhỏ bé của anh?”

“Muốn vu oan người ta thì cũng làm ơn chuyên nghiệp một chút đi. Anh nghĩ trung tâm thương mại lớn thế này lại không có camera sao? Cho anh biết, ở đây lắp đầy camera mini, nếu không muốn vào đồn cảnh sát, thì tốt nhất nên xin lỗi đàng hoàng vào.”

Người đàn ông thấy mưu kế bị vạch trần, chửi thầm một tiếng “con đĩ điếm” rồi giơ nắm đấm định đánh Mộc Tiêu Dĩnh. Cô lập tức giơ tay đỡ lấy, xoay khéo cổ tay hắn khiến hắn đau đớn rú lên.

Sau đó, cô rút một tờ khăn giấy ra lau tay rồi kéo Sở Lả Lướt đang ngơ ngác đứng đó chạy khỏi tiệm bánh.

Đến khi hai người đứng ở một góc khuất, Sở Lả Lướt còn chưa kịp lên tiếng, Mộc Tiêu Dĩnh đã trừng mắt mắng:

“Sở Lả Lướt, đầu óc em để đâu vậy? Chỉ biết dùng đúng một chiêu đứng im cho người ta mắng thôi sao? Bị vu oan trắng trợn như vậy, em không biết gọi cảnh sát à?”

Lúc này Sở Lả Lướt chẳng còn quan tâm Mộc Tiêu Dĩnh có phải người mình ghét hay không, cô lập tức nhào vào lòng Mộc Tiêu Dĩnh bật khóc nức nở. So với Mộc Tiêu Dĩnh, cô nhỏ hơn một tuổi, bình thường ra ngoài đều có người đàn ông kia theo cùng.

Lần đầu tiên gặp tình huống như thế, cô bị dọa sợ đến đơ người, hoàn toàn không biết phải làm gì. Cô như một bông hoa được nuôi trong nhà kính, thiếu ánh nắng và gió, sớm muộn cũng sẽ héo tàn.

Mộc Tiêu Dĩnh dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ nhỏ. Mãi đến khi Sở Lả Lướt bình tĩnh lại, cô mới rụt rè rời khỏi vòng tay của Mộc Tiêu Dĩnh, cúi đầu lí nhí nói:

“Chuyện lần trước em có thể xin lỗi chị. Nhưng em vẫn hy vọng chị và anh em sẽ ly hôn. Từ nhỏ đến lớn, anh ấy đã chịu nhiều tổn thương em không muốn hôn nhân của anh ấy lại không hạnh phúc nữa.”

Nghe vậy, Mộc Tiêu Dĩnh bỗng thấy buồn cười. Một cô bé đơn thuần! Trong mắt cô ấy, tất cả chỉ là vì mong anh trai mình được hạnh phúc.

“Em lấy gì đảm bảo rằng chị và anh em sẽ không hạnh phúc? Em nghĩ anh em ở bên chị Khỉ Băng thì sẽ hạnh phúc sao? Họ có thật sự yêu nhau không?”

Sở Lả Lướt im lặng. Một lúc sau, cô mới do dự đáp:

“Em không biết họ ở bên nhau có hạnh phúc hay không. Dù họ không yêu nhau, nhưng từ nhỏ họ đã quen biết, đã thân thiết rồi…”

Lúc này Mộc Tiêu Dĩnh cũng không biết nên nói gì nữa. Cô không muốn làm tổn thương một cô bé đơn thuần như vậy. Nhưng nếu tất cả đều một mực ép Sở Hạo Diễm phải bên cạnh người khác, vậy thì có khác gì ông Sở từng làm?

Nếu hai người từ nhỏ lớn lên bên nhau mà chẳng nảy sinh nổi một chút tình cảm, vậy thì ở bên nhau cũng chỉ như hai người bạn sống chung. Có thể sẽ càng ngày càng xa cách.

Mộc Tiêu Dĩnh không muốn tranh luận thêm với Sở Lả Lướt. Cuộc sống của cô, chưa từng là chuyện người khác có quyền can thiệp. Chỉ cần Sở Hạo Diễm không chủ động đòi ly hôn, thì cho dù là ai muốn ép cô rời đi, cũng xin hãy cút thật xa.

Nếu họ không chịu tránh đường, thì cô sẽ để họ biết thế nào là bị lăn lộn dưới đất. Đạo lý không thể nói thông thì dùng nắm đấm để phân thắng bại. Nghĩ thông suốt rồi, Mộc Tiêu Dĩnh xoay người định rời đi, nhưng vẫn bị Sở Lả Lướt đi theo sát phía sau.

Mộc Tiêu Dĩnh thật sự không chịu nổi cái “đuôi” này nữa, đành phải quay đầu lại nhìn Sở Lả Lướt chằm chằm một hồi lâu.

“Có muốn thử làm bạn với chị không? Chuyện giữa em và anh trai em để sau hẵng bàn, chuyện đó với chuyện giữa chúng ta không liên quan gì cả. Em cứ bám theo chị như vậy, chẳng thà đi cùng chị dạo phố, giới thiệu cho chị vài chỗ có đồ ăn ngon.”

Mộc Tiêu Dĩnh chủ động giơ ra “cành ô liu”, Sở Lả Lướt sao có thể không nhận lấy? Rõ ràng cô từng đối xử tệ với Mộc Tiêu Dĩnh như vậy, vậy mà cô ấy vẫn chịu giúp cô giải vây, hoàn toàn không phải kiểu người cố tình lấy lòng người khác.

Sở Lả Lướt lập tức gật đầu mạnh mẽ. Mộc Tiêu Dĩnh cười cười, kéo tay cô, khoác cánh tay lên vai cô. Dáng vẻ thân thiết này chẳng giống chút nào hai người vừa mới làm hòa, càng không có cảm giác xa lạ của những người mới quen.

Dắt tay Sở Lả Lướt đi dạo hai vòng, Mộc Tiêu Dĩnh đã bắt đầu thấy mệt mỏi vì thị giác. Những bộ đồ này cô đều không thấy hợp, với cô mà nói việc mặc váy hay đồ bó sát thực sự là một thử thách.

Khi Sở Lả Lướt còn đang lựa đồ giúp cô, Mộc Tiêu Dĩnh ngồi nghỉ bên cạnh bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Không buồn để ý Sở Lả Lướt đang nói gì, cô lập tức bước nhanh theo sau người đó.

Sở Lả Lướt thấy Mộc Tiêu Dĩnh bỏ đi, cũng vội vàng chạy theo. Nhưng đi được mấy bước, cô mới phát hiện Mộc Tiêu Dĩnh đang âm thầm theo dõi một người đàn ông. Lửa giận lập tức bốc lên.

“Mộc Tiêu Dĩnh, nếu chị đã có người mình thích, thì còn níu kéo gì anh em làm gì nữa?”

Cô hét lớn khiến mọi người xung quanh quay đầu nhìn. Ngay cả người đàn ông bị theo dõi cũng tò mò quay lại liếc mắt. Mộc Tiêu Dĩnh thầm chửi một tiếng “ngu ngốc”, vội vàng xoay người núp sau mấy bộ quần áo treo gần đó để che chắn thân hình.

“Sở Lả Lướt, bây giờ em đừng nói nhiều nữa. Nghe kỹ từng câu chị sắp nói đây.”

Mộc Tiêu Dĩnh hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm túc, hạ thấp giọng dặn dò:

“Ngay lập tức rời khỏi trung tâm thương mại này, nhớ kỹ tuyệt đối không được xuống bãi đỗ xe ngầm. Sau khi rời khỏi, đợi đến khi ở nơi an toàn thì lập tức gọi điện báo cảnh sát, nói ở đây có phần tử khủng bố. Kêu họ mang chó nghiệp vụ đến lục soát, đồng thời sơ tán toàn bộ đám đông ở đây.”

Sở Lả Lướt lúc đầu còn tưởng Mộc Tiêu Dĩnh đang đùa mình. Nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt đầy cảnh giác của cô, cô không thể không tin.

Xuống đến tầng một, càng nghĩ cô càng thấy bất an, đang định quay lại tìm Mộc Tiêu Dĩnh thì bỗng phát hiện vài gương mặt quen thuộc trong đám đông. Dù họ đã hóa trang che giấu, cô vẫn nhận ra đó là các chiến hữu từng cùng anh trai cô công tác trong đơn vị đặc nhiệm.

Trước đây cô từng ở trong doanh trại bộ đội suốt một tháng, không thể nào nhận nhầm những người đó được. Lúc này, Sở Lả Lướt cuối cùng cũng nhận ra sự việc nghiêm trọng đến mức nào. Ngay cả đội đặc nhiệm cũng phải xuất động, thì lời Mộc Tiêu Dĩnh nói là hoàn toàn có thật.

Nhưng làm sao Mộc Tiêu Dĩnh biết trước được? Cô không có thời gian suy nghĩ, chỉ có thể nhanh chóng gọi điện báo nguy, yêu cầu lực lượng đặc nhiệm mang chó nghiệp vụ đến.

Sau khi báo cảnh sát xong, Sở Lả Lướt lại bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của Mộc Tiêu Dĩnh. Cô liên tục gọi điện nhưng Mộc Tiêu Dĩnh không bắt máy. Mãi đến một phút sau, Mộc Tiêu Dĩnh mới nhắn lại một tin, lúc đó cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong khi đó, Mộc Tiêu Dĩnh vẫn đang âm thầm bám sát Lý Cường, không để hắn rời khỏi tầm mắt. Người đàn ông này từng là cấp dưới của cô một thuộc hạ trong tổ chức chuyên xử lý các vụ tấn công khủng bố. Hễ hắn xuất hiện ở đâu, nơi đó chắc chắn là mục tiêu hành động của tổ chức.

Trước đây, khi tra hồ sơ nội bộ, Mộc Tiêu Dĩnh đã từng thấy tên Lý Cường nằm trong danh sách hành động hôm nay, chỉ là lúc đó chưa xác định được rõ hắn sẽ xuất hiện ở thành phố nào. Không ngờ hôm nay lại tình cờ đυ.ng trúng ở trung tâm thương mại này. Nghĩ đến điều đó, cô cảm thấy may mắn vì mình đã quyết định đến đây.