Sát Thủ Trọng Sinh: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng

Chương 1: Trọng Sinh, Gặp Nhau

Mộc Tiêu Vũ, nữ, hai mươi tuổi, là sát thủ đứng đầu tổ chức khủng bố RWM, danh hiệu: Medusa.

Mọi người đều biết, cô nhận nhiệm vụ chưa bao giờ thất bại. Một chiêu đoạt mạng, chưa từng để lại dấu vết. Không ai biết cô ra tay như thế nào, chỉ biết cô là một người phụ nữ.

Nhưng điều mà không ai biết chính là, cô thật ra cực kỳ lười biếng, sống kín tiếng, giống như cô em gái nhà bên. Mơ ước lớn nhất của cô là trở thành "con sâu gạo" được người ta nuôi dưỡng cưng chiều trong lòng bàn tay, không cần lo nghĩ gì cả.

Đáng tiếc, cô không có cơ hội ấy vì cô đã chết.

Nhưng sự thật, dường như không phải như vậy. Giống như hiện tại.

Mộc Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn bàn tay nhỏ trắng trẻo, hơi bầu bĩnh của mình. Nhìn trái rồi lại nhìn phải rõ ràng, đây không phải tay cô.

Trên tay có vài vết bỏng, vết cắt và sẹo mờ. Tuy có chai nhẹ, nhưng rất rõ là do lao động tay chân mà ra, chứ không phải vết tích của việc cầm súng hay vũ khí.

Theo ánh mắt dời xuống là một cơ thể trần trụi đang ngâm mình trong làn nước.

Mộc Tiêu Vũ còn chưa kịp hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thì một cơn đau dữ dội bất ngờ truyền đến trong đầu. Rất nhiều hình ảnh lạ lẫm đồng loạt xuất hiện, như thể có ai đang cưỡng ép nhét ký ức của người khác vào đầu cô.

Cô trọng sinh rồi!

Biểu cảm Mộc Tiêu Vũ vặn vẹo trong giây lát. Dù tinh thần cô vốn cực kỳ mạnh mẽ, thì cũng khó tránh khỏi cảm thấy chấn động trước sự thật này. May mà năng lực tiếp nhận của cô cao hơn người thường rất nhiều.

Thì ra, thân thể này vốn thuộc về một cô gái tên Mộc Tiêu Dĩnh một cô gái yếu đuối, nhút nhát, thậm chí có chút tự ti và hướng nội.

Đáng thương thay, cô ấy còn có một người cha nghiện cờ bạc đến mức mất lý trí. Vì không trả nổi khoản nợ, ông ta đã bán con gái mình cho một gia đình giàu có làm con dâu.

Người chồng hiện tại của cô là một quân nhân, không rõ chức vụ cụ thể, chỉ biết ngay hôm sau khi cả hai đăng ký kết hôn, anh ta đã trở lại đơn vị, bặt vô âm tín.

Mộc Tiêu Dĩnh, vốn là một cô gái mong muốn có một cuộc sống yên bình, nhưng vì quá tuyệt vọng, đã chọn cách tự tử trong bồn tắm. Cô ấy không cần cuộc sống này nữa.

Thế nhưng, cuộc sống mà Mộc Tiêu Dĩnh ruồng bỏ, lại chính là điều Mộc Tiêu Vũ luôn khao khát một cuộc sống bình thường, không máu me, không gϊếŧ chóc. Từ nhỏ sống trong bóng tối, lưỡi dao và súng đạn là bạn đồng hành, nên với cô, một cuộc sống an nhàn đã trở thành mơ ước xa xỉ.

Sau khi sắp xếp lại hết ký ức hỗn loạn trong đầu, Mộc Tiêu Vũ không những dễ dàng chấp nhận thân phận mới, mà còn cảm thấy đây là cơ hội trời cho.

Cô nhẹ giọng lẩm bẩm: "Mộc Tiêu Dĩnh, chính cô không trân trọng cuộc sống này. Vậy thì để Mộc Tiêu Vũ thay cô sống tiếp. Kiếp sau, cô nhớ chọn một gia đình tốt hơn để đầu thai nhé."

Từ nay về sau, Mộc Tiêu Vũ chính là Mộc Tiêu Dĩnh.

Cô khoác khăn tắm trở về phòng, thay đồ xong, liền cầm lấy thẻ tín dụng mà người chồng trên danh nghĩa để lại, bước ra khỏi nhà đi siêu thị mua sắm một trận thật đã đời.

Áp lực đè nén bao năm, lúc này tâm hồn thiếu nữ của cô bùng nổ: nào là đồ ăn vặt, nào là thú bông, chọn đủ loại như chưa từng được mua sắm bao giờ. Mãi đến khi nghe giọng phát thanh trong siêu thị vang lên liên tục, cô mới chịu dừng lại sau khi chọn được một chú A Li màu đỏ rực có kích thước vừa đủ làm gối ôm.

Một tuần trôi qua, Mộc Tiêu Dĩnh đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống hiện tại. Mỗi ngày ăn vặt, xem phim Hàn, chơi máy tính cuộc sống nhỏ không thể thoải mái hơn được nữa!

Hôm nay, Mộc Tiêu Dĩnh gội đầu hơi quá tay, mái tóc rối bù và còn ướt sũng. Cô mặc một bộ đồ ngủ hình mèo dễ thương, trong lòng ôm chú thú bông A Li, tay còn cầm một bịch khoai tây chiên, ngồi cuộn tròn trên sofa xem phim Hàn Quốc.

Bỗng nhiên, tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên, cửa mở ra.

Một người đàn ông với dáng người cao lớn, gương mặt cương nghị, khí chất nghiêm túc, toàn thân toát lên vẻ chính trực và sát khí quân nhân bước vào trước mặt cô.

Sở Hạo Diễm.

Anh nhìn thấy cô vợ nhỏ trước mặt thì hơi sững người một chút. Người phụ nữ này trước đây luôn sợ anh, vậy mà giờ lại có thể nhìn thẳng vào anh lâu như thế.

“Anh… anh về rồi à? Ờm… anh ăn cơm chưa?”

Mộc Tiêu Dĩnh chạm phải ánh mắt kinh ngạc của anh thì có chút chột dạ, lí nhí lên tiếng.

Sở Hạo Diễm không trả lời, chỉ xoay người đi thẳng vào phòng ngủ.

Mộc Tiêu Dĩnh ngẩn người một lát rồi vội chạy theo. Nhưng vừa bước vào phòng, cô lập tức hối hận.

Người đàn ông ấy đang thay đồ.

Khi anh quay người lại, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn cùng từng múi cơ bụng săn chắc hiện rõ trước mắt. Mỗi đường nét đều ẩn chứa sức mạnh và sự quyến rũ nguyên thủy.

Mộc Tiêu Dĩnh như nghẹt thở. Trên cơ bụng anh có một vết sẹo dài, sâu và rõ nét, khiến anh càng thêm phần hoang dã và gợi cảm.

Không kiềm chế được, cô nhẹ nhàng đưa tay chạm vào vết sẹo ấy chỉ là một cái vuốt khẽ, nhưng cũng đủ khiến thân thể anh khẽ run lên trong thoáng chốc.

Cô không phải chưa từng nhìn thấy đàn ông. Chỉ là chưa từng thấy người đàn ông nào có dáng người hoàn mỹ đến mức tỉ lệ vàng, từng đường cong hình thể đều tràn đầy sức hút và mạnh mẽ như thế.

Ngay cả cảm giác khi chạm vào anh cũng hoàn toàn khác biệt.

Mộc Tiêu Dĩnh ngơ ngẩn nhìn một lúc lâu. Đến khi lấy lại tinh thần, cô phát hiện Sở Hạo Diễm đang nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, thần sắc lạnh lùng mà sâu thẳm.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô ngay lập tức đỏ bừng.

“À… cái đó… cái đó… em… em không cố ý đâu!”

Mộc Tiêu Dĩnh căng thẳng đến mức nói lắp, miệng lưỡi líu cả lại. Cô chưa kịp chờ anh phản ứng, liền quay đầu định bỏ chạy.

Nhưng Sở Hạo Diễm đã nhanh tay túm lấy cổ tay cô, kéo mạnh một cái, khiến cả người cô ngã nhào vào lòng anh. Cô chạm phải l*иg ngực rắn chắc của anh, đầu tựa vào ngực anh như thể rất khớp.

Trên người anh không có mùi nước hoa nồng nặc, mà là mùi đất hòa lẫn với hương cỏ xanh tươi mát. Có lẽ do ngồi xe quá lâu, còn có mùi nhẹ của ghế da và gió sớm không hề khó chịu, thậm chí còn rất dễ chịu.

Có lẽ anh cảm nhận được sự lúng túng và ngượng ngùng của cô, Sở Hạo Diễm chủ động kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Anh với tay lấy máy sấy tóc trên bàn trang điểm đưa cho cô, sau đó cầm khăn tắm đi thẳng vào phòng tắm, không nói một lời.

Mộc Tiêu Dĩnh đứng im tại chỗ, tim đập thình thịch, chẳng biết trong lòng đang là cảm xúc gì.

Từ nhỏ, cô lớn lên trong một tổ chức sát thủ lạnh lẽo, chưa từng có ai thật lòng quan tâm đến cô. Anh không nói gì, chỉ một hành động nhỏ thôi lại khiến cô thấy ấm lòng hơn tất cả.

Trước đây cô chỉ coi anh là “kim chủ” chồng trên danh nghĩa, bây giờ, cô nguyện ý coi anh là bạn.

Sấy khô tóc xong, Mộc Tiêu Dĩnh ôm tâm trạng vui vẻ đi xuống bếp, định làm chút gì đó cho anh ăn. Dù gì quân khu cách nơi này ít nhất cũng bốn tiếng lái xe. Giờ là khoảng mười giờ sáng, vậy có nghĩa là anh phải rời giường từ năm giờ.

Chạy xe bốn tiếng, chắc chắn anh chưa ăn gì.

Chỉ là ngay lúc cô hào hứng định trổ tài, sự thật tàn khốc liền ập tới: Cô chỉ nhớ mua đồ ăn vặt!

Một tuần qua toàn ăn vặt sống qua ngày, chẳng mua gì để nấu ăn đàng hoàng. Trong tủ lạnh giờ chỉ còn đúng hai quả trứng gà, một ít mì gói, và vài cây rau củ tàn dư.

Không còn cách nào khác, cô đành phải nấu một tô mì rau thật to, chiên thêm hai quả trứng gà coi như có lòng rồi.

Đúng lúc Mộc Tiêu Dĩnh vừa bày đồ ăn ra bàn, Sở Hạo Diễm đã từ phòng tắm bước ra, mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản.

Tuy nói Sở Hạo Diễm không phải kiểu nhân vật nam thần 360 độ không góc chết như trong tiểu thuyết, nhưng anh lại có khí chất cực kỳ thu hút đặc biệt là vóc dáng chuẩn khỏi bàn, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, và ánh mắt sắc bén đầy uy lực.

Cũng chẳng trách người ta gọi kiểu người như anh là “sát thủ trái tim thiếu nữ”.

Mộc Tiêu Dĩnh vô thức lại bày ra gương mặt si mê hoa si, nhìn chằm chằm anh như thể chưa từng thấy đàn ông bao giờ. Nhưng ngay khi ánh mắt cô chạm phải khuôn mặt nghiêm túc, không cảm xúc của anh lý trí lập tức quay về.

“Cái đó trong nhà chỉ còn chút mì thôi, anh ăn tạm trước nhé, em ra ngoài mua thêm đồ ăn liền.”

Mộc Tiêu Dĩnh bưng một tô mì to đặt trước mặt anh, rồi nhanh chóng cởi tạp dề, xoay người định đi về phía cửa.

“Tôi đi với em.”

Một giọng nam trầm thấp, từ tính vang lên sau lưng khiến cô như bị điện giật nhẹ.

Mộc Tiêu Dĩnh lập tức cảm thấy chẳng lẽ mình nhặt được bảo thật rồi? Một người đàn ông hoàn hảo như vậy, vậy mà nguyên chủ trước kia lại không biết trân trọng!

Chỉ riêng giọng nói đó thôi cũng đủ khiến tai cô “mang thai” vì dễ nghe đến mức rung động.

Nhưng khi hiểu rõ anh vừa nói gì, cô ngẩn cả người anh nói muốn đi cùng cô ra ngoài mua đồ ăn?!

Một người như anh, từ bé đã sống trong nhung lụa, dù có rèn luyện vài năm trong quân đội, cái kiểu cao ngạo ăn sâu trong xương cốt chắc chắn vẫn còn đó. Vậy mà giờ anh lại muốn đi chợ cùng cô?

“Thôi, để em tự đi là được rồi. Anh ăn mì đi, để nguội là không ngon đâu…”

Mộc Tiêu Dĩnh nhìn tô mì bốc khói nghi ngút, sắc hương vị đủ đầy, nuốt nước miếng đánh “ực” một cái. Thật ra cô cũng đang đói muốn xỉu sáng sớm đến giờ, cô chỉ uống một ly sữa và ăn hết một bịch khoai tây chiên.

Sở Hạo Diễm liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt bình thản như có như không, rồi nhẹ nhàng ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Sau đó, anh vào bếp, lấy thêm một cái bát sạch, rồi từ tô mì của mình múc ra phần lớn mì, chia vào bát kia, đặt trước mặt cô.

Bản thân thì vẫn thong thả từng đũa từng đũa ăn phần còn lại trong tô của mình.

Hành động đơn giản ấy lại khiến lòng Mộc Tiêu Dĩnh ấm đến lạ. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng gắp quả trứng chiên trong bát mình bỏ lại vào tô anh, sau đó còn gắp thêm một nửa phần mì trả về cho anh.

“Em ăn không hết nhiều vậy đâu, lãng phí đồ ăn thì tiếc lắm, anh đừng đưa hết cho em.”

Khóe môi Mộc Tiêu Dĩnh khẽ cong lên, giọng nói mang theo chút ấm áp, dịu dàng và hạnh phúc đến lặng thầm.

Sở Hạo Diễm chẳng nói chẳng rằng, chỉ cười nhạt một cái, rồi ba đũa là “sạch sẽ” gọn gàng phần còn lại trong tô của mình.