Cứu Vớt Phản Diện Tàn Bạo: Pháo Hôi Nghịch Tập Thành Ánh Trăng Sáng

Chương 20: Trà xanh là cái dạng gì tôi không biết sao?

Bên kia.

Để tránh gây ra phiền phức không cần thiết, Tô Bích Nguyệt điều khiển phi thuyền vòng qua thị trấn mà đi.

Huyễn Long Tự ở một khu rừng sâu núi thẳm phía tây.

Nổi tiếng vì có cây Huyễn Long Thần Thụ độc nhất vô nhị, là một phó bản ẩn.

Ba người chơi đến chân núi, đi loanh quanh mấy ngày không tìm thấy lối vào. Họ đều không gia nhập môn phái nào, thuộc về tán tu.

"Tôi nói này, Huyễn Long Tự thật sự ở gần đây sao? Phó bản ẩn cấp 60, nghe nói ngay cả mấy đại lão max cấp cũng chẳng mấy ai gặp."

"Ông đây bỏ sáu đồng mua tin tức, cậu bảo có thật không?"

Sáu đồng? Hai người còn lại đỡ trán.

Thằng này não tàn à? Rõ ràng bị lừa rồi.

Vốn tưởng là thổ hào, kết quả là đồ nghèo rớt mồng tơi. Mua tin tức còn keo kiệt, có moi ra được tin thật không?

Giả thổ hào chơi nick nữ lolita, mở miệng giọng đàn ông thô kệch. Trên đầu còn đội cái nickname "Chụt Chụt yêu anh".

Hai gã đàn ông chân chính bị vẻ ngoài lừa gạt, từ đó lên thuyền giặc.

Trong phi thuyền trên mây.

Tô Bích Nguyệt không ngờ nơi này cũng có bóng dáng người chơi, nhưng đây là cơ hội tốt để nghe ngóng tin tức.

Cô đứng dậy vào phòng ngủ: "Ta buồn ngủ rồi, đi ngủ một lát. Ngươi cũng nghỉ ngơi đi, đợi dưỡng thần xong rồi vào núi."

"Được." Cô Quân mỉm cười đáp.

Tô Bích Nguyệt vừa vào phòng, lập tức đổi thân phận, chọn điểm xuất phát gần đó.

Trận truyền tống mở ra, cô đến chân núi. Đang nghĩ xem làm sao dò hỏi tin tức không đột ngột, mấy người đối diện đi tới.

"Chụt Chụt yêu anh" hai tay chống nạnh, vừa mở miệng đã làm kinh động bốn phương: "Thằng nhóc thối không có đạo đức võ thuật, theo dõi chúng ta muốn nhặt đồ hời."

Tô Bích Nguyệt ngây người tại chỗ.

Đồng đội vội bịt miệng người kia kéo ra sau: "Xin lỗi, cậu ta hơi bị…"

Được thôi, đàn ông chơi nick nữ, phụ nữ chơi nick nam không hiếm.

Tô Bích Nguyệt cố gắng giả giọng moe: "Mấy anh trai đến đây, là tìm Huyễn Long Tự sao?"

(Góc giải thích: Giọng moe là một thuật ngữ xuất phát từ tiếng Nhật, dùng để chỉ những giọng nói dễ thương, ngọt ngào, trong trẻo.)

Gái thật!

Hai đồng đội lập tức mắt sáng rực.

Gặp giả trước rồi gặp thật sau, dù mặt bình thường cũng thấy đặc biệt thanh tú.

"Đúng đúng đúng, bọn anh nghe nói Huyễn Long Tự ở gần đây nên đến thử vận may."

"Em không có đồng đội à? Anh trai dẫn em nhé. Anh mời em vào đội."

Hừ, đàn ông.

Tô Bích Nguyệt chưa bao giờ biết giọng mình có thể the thé như vậy: "Vâng ạ, anh trai."

Hai đồng đội được gọi mà tinh thần sảng khoái.

"Có gì không hiểu cứ hỏi anh."

"Chụt Chụt yêu anh" không vui: "Mấy người là tôi bỏ tiền ra thuê. Đây là thái độ của mấy người với ông chủ hả?"

Hai đồng đội trợn mắt.

"Anh hai, giá bèo mười đồng ba tiếng, cứ loanh quanh ở chân núi. Sao hả, còn phải dỗ anh nữa à?"

"Khó khăn lắm mới có em gái vào đội, dẫn đi thì sao? Tôi thiếu mười đồng của anh chắc?"

Sao lại cãi nhau rồi?

Tô Bích Nguyệt đứng đó có chút xấu hổ: "Đừng cãi nhau nữa. Cùng nhau tìm lối vào phó bản quan trọng hơn."

"Chụt Chụt yêu anh" hung hăng nói: "Liên quan gì đến cô! Đồ trà xanh chết tiệt!"

"..."

Tô Bích Nguyệt mím môi, ép cô mở chiêu lớn đúng không?

Đến đây, ai sợ ai!

Ánh mắt vô tội, cố gắng nặn ra giọng the thé, Tô Bích Nguyệt ủy khuất nói: "Sao anh trai lại nói người ta là trà xanh? Người ta chỉ muốn cùng các anh trai tổ đội cày phó bản thôi, không muốn thì thôi. Các anh đừng vì người ta mà cãi nhau, người ta sẽ đau lòng đó."

Ọe~ Nói xong chính cô cũng muốn nôn.

"Chụt Chụt yêu anh" ngẩn người, sau đó thái độ xoay chuyển 180 độ: "Tổ đội cày phó bản à, ra là vậy."

Hai đồng đội mắt khinh bỉ.

"Vừa nãy ai bảo cô ấy là trà xanh đấy?"

"Chụt Chụt yêu anh" hùng hồn: "Em gái đáng yêu như vậy sao có thể là trà xanh. Trà xanh là cái dạng gì tôi không biết sao? Tôi bỏ tiền ra thuê mấy người thì phải làm việc cho đàng hoàng. Mau tìm lối ra, đừng mặt dày bám lấy em gái tốt của tôi."