Một căn nhà gỗ đơn sơ nằm giữa rừng cây. Xung quanh khai khẩn mấy mảnh đất, trong sân phơi quần áo.
Khúc Tòng Phong xắn tay áo lên: "Hai vị ngồi đi, ta đi nấu cơm. Tay nghề của ta ai ăn rồi cũng khen ngon."
Tướng công đi bận, Trinh Mộng rót nước mời khách: "Mời ngồi."
Hai người ngồi xuống.
Cô Quân nhìn quanh: "Là ma tu vậy mà cô lại không chút đề phòng tin tưởng người lạ."
Trinh Mộng nhìn Tô Bích Nguyệt: "Dù ngươi che giấu khí tức, vẫn có khí chất đặc trưng của ma tu. Ta tin tưởng cô ấy. Mắt trong veo, chắc chắn không phải ma tu. Chân tu và ma tu đi cùng nhau, trên người hai vị chắc chắn đã xảy ra rất nhiều chuyện."
Tô Bích Nguyệt uống nước.
Cô Quân không tin chỉ một lần gặp mặt, đối phương sẽ thả lỏng cảnh giác: "Vậy còn cô? Một ma tu gả cho phàm nhân làm thê. Thú vui trước khi gϊếŧ người? Muốn xem người yêu cô, sau khi biết chân tướng sẽ tuyệt vọng đau khổ thế nào?"
Trinh Mộng mỉm cười: "Dù ngươi tin hay không, chúng ta thật lòng yêu nhau mới kết thành phu thê. Chàng ấy là người đàn ông tốt nhất mà ta từng gặp."
"Chân tình thoáng qua rồi biến mất, đến lúc đó…" Cô Quân tự nhận hiểu rõ ma tu.
Tô Bích Nguyệt đặt chén xuống: "Đừng nói nữa. Chúng ta là khách, không nên thất lễ như vậy."
Cô Quân ngậm miệng, nhưng vẫn chưa hết nghi ngờ.
Trinh Mộng là tán tu, nhìn người rất chuẩn: "Ngươi không cho rằng việc phàm nhân và ma tu kết hợp là chuyện kỳ lạ sao?"
"Sao lại kỳ lạ?" Tô Bích Nguyệt khó hiểu.
Yêu đương tự do, yêu ai không phải do mình kiểm soát được. Người và thú còn có, cái này tính là gì.
Nghĩ đến cô đọc rộng sách vở, kiến thức uyên bác…
Khụ khụ, lỡ lộ thuộc tính rồi.
Trinh Mộng ngẩn ra, sau đó cười: "Đúng vậy, có gì mà lạ đâu."
Cô Quân nhìn Tô Bích Nguyệt muốn nói lại thôi.
"Đến đây đến đây, cơm xong rồi." Khúc Tòng Phong bưng thịt nướng lên: "Đĩa này của cô nương, ta đặc biệt cắt miếng nhỏ."
Mắt Tô Bích Nguyệt sáng lên.
Quả nhiên là người đàn ông tốt! Chu đáo quá.
Cô đang lo không biết làm sao ăn uống tao nhã đây.
Cô Quân nhíu mày, có chút không vui.
Trinh Mộng rót mấy chén rượu trái cây tự ủ: "Nếm thử xem ngon không."
Tô Bích Nguyệt thử một ngụm, cảm thấy không tệ: "Ngon."
Ái chà, đôi phu thê này quả là trời sinh một cặp. Đều đặc biệt dịu dàng, đặc biệt biết chăm sóc người khác.
Ban đêm.
Tô Bích Nguyệt uống quá nhiều, say khướt ngủ thϊếp đi.
Trinh Mộng nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
Trong sân nổi lửa, Khúc Tòng Phong cầm vò rượu uống một ngụm lớn: "Ha, vẫn là rượu này mạnh nhất. Nếm thử đi."
Cô Quân không để ý.
Khúc Tòng Phong không thấy ngại, tự mình uống: "Ái chà, đêm nay trăng đẹp thật."
Trên trời sao dày đặc, dưới đất an an lành hài hòa.
Rõ ràng nơi này vẫn là địa bàn của ma tu, lại tràn ngập bầu không khí hạnh phúc.
Khúc Tòng Phong ợ một tiếng, vươn tay khoác vai.
Cô Quân nhíu mày tránh ra.
"Ta liếc mắt một cái là thấy được nỗi phiền muộn của ngươi, lúc trước ta cũng vậy." Khúc Tòng Phong ghé sát lại nhỏ giọng nói: "Ngươi lo không giữ được cô ấy đúng không? Nói cho ngươi biết, ta có bí quyết, hễ làm được những gì ta nói, tuyệt đối không có nữ tử nào nguyện ý rời bỏ ngươi."
Thật hay giả vậy?
Cô Quân nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Bí quyết gì?"
Lần này Khúc Tòng Phong khoác vai, hắn không tránh nữa. Ngược lại nghiêng tai lắng nghe.
Khúc Tòng Phong cười hắc hắc: "Bí quyết chỉ có một điểm, đối tốt với cô ấy, liều mạng đối tốt với cô ấy. Ngươi nghĩ xem, đàn ông trên đời nhiều không? Nhiều chứ? Ngươi đối xử không tốt với cô ấy, cô ấy quay đầu là chạy theo người khác rồi. Ta lúc trước chính là dùng chiêu này, mới lấy được nương tử."
Cô Quân cảm thấy không hiểu lắm: "Nói cụ thể xem, thế nào mới tính là đối tốt với cô ấy?"
"Tiểu tử, người trẻ tuổi nên học hỏi tiền bối nhiều vào." Khúc Tòng Phong ngửa đầu uống một ngụm rượu: "Việc lớn việc nhỏ, mọi mặt đều chăm sóc cảm xúc của cô ấy. Cô ấy muốn mặt trăng trên trời, không cho ngôi sao. Muốn ngôi sao, mặt trăng phải đứng sang một bên. Hiểu chưa?"
"Nói một câu đơn giản, dùng tất cả tình yêu bao bọc cô ấy. Hãy cho cô ấy biết, toàn thiên hạ không ai đối tốt với cô ấy hơn ngươi. Như vậy, cô ấy tự nhiên một lòng một dạ đi theo ngươi. Đàn ông khác nhìn cũng không thèm liếc mắt, tất cả đều cút."