Nguyễn Thế Xương vốn đã trọng thương, lại gặp phải đả kích nghiêm trọng. Lập tức như một vũng bùn nhão trượt về huyết trì dưỡng thương.
Đáng chết tu chân giả! Phá hỏng chuyện tốt của hắn!
Cô Quân đứng dậy, cụp mắt nhìn sang một bên. Người này càng sáng ngời, càng khiến hắn cảm thấy mình đen tối không dám nhìn thẳng.
Tô Bích Nguyệt quay đầu: "Đã nhắc nhở ngươi cẩn thận hắn rồi, bây giờ tin chưa?"
Cô Quân cắn răng, im lặng không nói.
Sư phụ không thể tin, vậy hắn nên tin ai?
Tin một người xa lạ hết lần này đến lần khác cứu giúp không có mục đích? Tin một tu chân giả toàn tâm toàn ý đối đãi với ma tu?
Ánh mắt hắn bi thương, há miệng nhưng một câu cũng không nói ra. Nói ra, liệu có lại là một cuộc rạn nứt?
Tô Bích Nguyệt đầy đầu dấu chấm hỏi. Phản diện có gì nói đó lại chơi trò thâm trầm gì vậy?
Trong huyết trì phát ra tiếng cười trầm đυ.c.
Nguyễn Thế Xương thò đầu ra: "Tu chân giả, ngươi có biết mình cứu thứ gì không?"
"Im miệng!" Cô Quân hoảng rồi.
Không thể nói, không thể để người này biết!
Nguyễn Thế Xương giơ cao hai tay, máu từ cánh tay chảy xuống: "Hắn là ma, ma bẩm sinh! Sự tồn tại của hắn chỉ để hủy diệt!"
"Im miệng, im miệng! Đừng nói nữa!" Cô Quân nắm chặt nắm đấm, nhắm mắt không muốn nghe không muốn nhìn.
Dù là tự lừa dối mình, hắn cũng không muốn phơi bày tất cả những điều tồi tệ và chật vật của bản thân…
"Ồ." Tô Bích Nguyệt hờ hững đáp một tiếng.
Biết từ lâu rồi.
Ma bẩm sinh, đồ điên hai hình thái.
Thiết lập phản diện cuốn hút như vậy, biết bao nhiêu người gào thét thành fan rồi không?
Game chính thức chỉ tung ra vài tấm hình thiết kế, đã có vô số đại thần thức đêm vẽ đủ loại fanart.
Tin hay không in hết ra, có thể ném chết cái thứ vô liêm sỉ như ngươi!
"..."
Nguyễn Thế Xương và Cô Quân ngẩn người.
Chỉ vậy thôi sao? Phản ứng bình thản như thế?
Nguyễn Thế Xương không cam tâm: "Ngươi không nghe rõ sao? Hắn là ma."
"Nghe rõ rồi. Ngươi có thể chôn cả người xuống không? Xấu quá." Tô Bích Nguyệt không nỡ nhìn thẳng.
Cay mắt. Xấu thì nên biết thân biết phận, đừng có thả ra làm hại mắt người khác.
Nguyễn Thế Xương trợn mắt há mồm. Hắn đang vạch trần sự thật, người này lại nói xấu…
Sự thật chứng minh, những người không cùng tần số não không thể giao tiếp tốt với nhau.
Cô Quân kinh ngạc đứng tại chỗ. Không để ý sao?
Tô Bích Nguyệt xoay người: "Ngươi dưỡng thương đi, ta dẫn hắn ra ngoài trước."
Phòng Ngự Phù dùng một tấm là mất một tấm, cô xót lắm. Tô Bích Nguyệt túm lấy cánh tay Cô Quân định đi.
Nguyễn Thế Xương mắt muốn nứt ra: "Ai cho các ngươi đi?"
Không gian lại lần nữa bị phong tỏa.
Tô Bích Nguyệt bất đắc dĩ quay đầu: "Ngươi muốn thế nào?"
Đồ già, thành cái bộ dạng quỷ quái này rồi mà còn không yên. Cứ thích lao đầu vào chỗ chết, muốn sớm xuống đài lĩnh cơm hộp à?
Cũng không cần vội thế. Đợi phản diện trưởng thành thêm chút nữa, việc đầu tiên là xử đẹp ngươi!
Nguyễn Thế Xương điên cuồng hấp thụ máu, miễn cưỡng hồi phục nguyên dạng đứng dậy: "Hôm nay chính là ngày tận số của các ngươi!"
Cô Quân lập tức chắn ở phía trước: "Ngươi đi trước đi, ta đối phó hắn."
"Các ngươi ai cũng không đi được." Nguyễn Thế Xương bước ra: "Sử dụng Lôi Đình Càn Khôn Tán phải hiến tế một nửa sinh mệnh. Ngươi đã dùng một lần, còn lại nửa cái mạng cũng dám dùng? Phòng Ngự Phù trên người ngươi có hạn, chỉ cần tiêu hao hết thì chẳng khác nào cá nằm trên thớt."
Tốt lắm, nắm thóp được rồi. Tô Bích Nguyệt liếc nhìn phản diện, đáng tiếc lão già tính sai một chuyện.
Vị này chính là phản diện mà game chính thức đặc biệt tổ chức một sự kiện lớn, đâu dễ dàng tèo như vậy.
Nguyên Anh hậu kỳ toàn thịnh có lẽ còn chút nguy hiểm, nhưng Nguyên Anh trọng thương chẳng khác nào đến tặng điểm kinh nghiệm.
Tô Bích Nguyệt khẽ cười: "Không gian bị phong tỏa, ta có thể đi đâu? Ngươi không cần lo lắng, cứ liều một phen đi."
Cô Quân gật đầu mạnh.
Nguyễn Thế Xương gào thét xông ra: "Không biết tự lượng sức mình! Hôm nay ta sẽ lấy các ngươi chữa thương!"
Kiếm mi tâm xuất ra, Cô Quân đã biết rõ chân tướng.
Không chút kiêng dè toàn lực tấn công, chém đứt quá khứ một đường thẳng tiến!
Tô Bích Nguyệt đứng bên xem chiến, tiếc là không có hạt dưa nước ngọt cứ thấy thiếu thiếu gì đó.
Nguyễn Thế Xương cũng không nương tay, sát chiêu liên tục xuất hiện.
Cô Quân càng đánh càng hăng, dần dần thể hiện sự áp chế mạnh mẽ.
Sát khí bao trùm, Nguyễn Thế Xương cảm thấy công pháp vận chuyển lúc nào cũng bị cản trở. Hắn phẫn hận trừng thanh kiếm kia.
Sức mạnh do máu cung cấp chỉ đủ cho Nguyễn Thế Xương hồi phục vài phần trong thời gian ngắn, tiêu hao hết thì phản phệ càng nặng.
Đối phương lộ ra sơ hở, Cô Quân thừa cơ một kiếm đâm thẳng vào đan điền.
Bụng bị đâm xuyên, Nguyễn Thế Xương nắm lấy kiếm ánh mắt hung ác: "Vậy thì cùng nhau chết đi!"
"Không ổn, Nguyên Anh tự bạo!" Tô Bích Nguyệt vừa nhắc nhở, giây tiếp theo vụ nổ xảy ra.
Năng lượng mạnh mẽ tuôn ra.
Nguyễn Thế Xương tưởng rằng có thể cùng bọn họ đồng quy vu tận, không ngờ Tô Bích Nguyệt lại xuất hiện chống đỡ. Mấy lá Phòng Ngự Phù tức khắc tiêu tan, hai người bị chấn lùi.
Nguyễn Thế Xương chết không nhắm mắt: "Tại sao…"
Tại sao bao nhiêu năm trù tính lại đổ sông đổ biển?
Tại sao một tu chân giả hết lần này đến lần khác liều mạng cứu… một con ma?
Cô Quân ôm chặt Tô Bích Nguyệt vào lòng che chở, đợi năng lượng trùng kích kết thúc nhìn về phía trước.
Nguyên Anh tự bạo không còn đường lui. Nguyễn Thế Xương thân tử đạo tiêu, mọi ân oán từ đây tan biến.
Cô Quân đột nhiên sinh lòng thương cảm: "Bích Nguyệt, ta là ma. Không được thế gian dung thứ."
Đã định trước phải đối đầu với người đời, sống mái một mất một còn. Hắn dường như đã thấy cảnh bị toàn thiên hạ vây công…
"Ta biết." Tô Bích Nguyệt ngước đầu, đôi mắt trong veo: "Ma giới chí tôn, thiên hạ vô địch."
Tám chữ, khiến tay Cô Quân từ từ siết chặt: "Được."
Đã trời định như vậy, hắn sẽ đứng lêи đỉиɦ cao khiến tất cả mọi người sợ hãi.
Mạnh mẽ đến mức không ai dám nhắc đến, mới có thể bảo vệ…
Tô Bích Nguyệt còn lời chưa nói hết. Ma giới chí tôn quả thật thiên hạ vô địch, ngoại trừ người chơi game.
"Không hay rồi. Sư phụ…" Vưu Lam Nhu đẩy cửa xông vào, thấy cảnh tượng như vậy thì ngẩn người.
Cô Quân giải thích mọi chuyện: "Sư phụ đã đi rồi. Thù của chúng ta coi như đã trả."
Sự thật tàn khốc biết bao.
Vưu Lam Nhu im lặng một lát: "Sư huynh, Bích Nguyệt, hai người đi đi. Mấy đại tông môn ở đại hội thi đấu đã liên hợp lại, lấy lý do sư huynh bao che tu chân giả để chuẩn bị vây quét tông môn ta. Sư phụ đã chết, chúng ta không còn sức phản kháng."
Cơ hội tốt!
Tô Bích Nguyệt tiến lên khuyên: "Ngươi đi cùng chúng ta, rời khỏi địa bàn của ma tu đi."
Vưu Lam Nhu lắc đầu lùi lại một bước: "Hai người đi đi, ta ở lại. Đệ tử tông môn vẫn còn, sao có thể bỏ mặc. Ta sẽ tuyên bố với bên ngoài đã trục xuất sư huynh ra khỏi sư môn, từ nay về sau không còn liên quan gì đến Ma Ngục Tông chúng ta nữa. Ngày sau, đợi thực lực chúng ta mạnh mẽ rồi gặp lại."
"A Nhu." Tô Bích Nguyệt muốn nói lại thôi. Ở lại có nghĩa là gì, bọn họ hiểu rõ hơn ai hết.
Ánh mắt Cô Quân đau đớn: "Ngươi chắc chắn rồi chứ? Thật sự không đi cùng chúng ta sao?"
Vưu Lam Nhu quay đầu cười: "Sư huynh, Bích Nguyệt, bảo trọng, ta chờ đến ngày gặp lại đó."
Nói xong không chút do dự xông ra ngoài.
Tô Bích Nguyệt sợ phản diện hành động theo cảm tính: "Mấy đại tông môn vây quét, không phải chúng ta có thể chống lại. Rút thôi."
"Ừ." Cô Quân không cố chấp. Trong lòng hắn rất rõ, ở lại mọi người chỉ có con đường chết.
Mục tiêu của những tông môn đó từ đầu đến cuối đều là hắn, rời đi mới có sinh cơ.
"Đi." Tô Bích Nguyệt kéo hắn nhanh chóng rút lui. Tốt quá rồi, cuối cùng cũng có thể rời khỏi địa bàn của ma tu!
Cô Quân quay đầu lại, thấy vô số phi thuyền bay tới.
Sư muội, bảo trọng.