Cứu Vớt Phản Diện Tàn Bạo: Pháo Hôi Nghịch Tập Thành Ánh Trăng Sáng

Chương 12: Tại sao lần nào cũng không chút do dự chắn trước mặt ta

Tô Bích Nguyệt lắc đầu, nhưng không ngăn được phản diện đã quyết tâm.

Vưu Lam Nhu khuyên nhủ: "Sư huynh sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, chúng ta không thể trở thành gánh nặng, đi thôi."

Tô Bích Nguyệt ngước đầu, trong lòng kêu gào.

Cô cũng muốn đi chứ!

Nhưng đi rồi lại bị kéo về!

"Bích Nguyệt..." Vưu Lam Nhu thấy cô không phản ứng, còn muốn tiếp tục khuyên.

"Ngươi đi trước đi, chúng ta lát nữa sẽ đến." Tô Bích Nguyệt móc ra hai tấm Phòng Ngự Phù ném qua, cắn răng đuổi theo phản diện.

Vưu Lam Nhu nhìn bóng dáng màu xanh lam chạy xa, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Cùng sống cùng chết, tốt đẹp biết bao...

Giữa không trung, mấy vị trưởng lão và Nguyễn Thế Xương chiến đấu khó phân thắng bại.

Trên mặt đất, Triệu trưởng lão và Cô Quân đơn đấu. Hắn là một Nguyên Anh, không chỉ không hạ được Kim Đan mà còn cảm nhận được uy hϊếp.

Tô Bích Nguyệt lo lắng đứng bên cạnh. Phản diện, chúng ta đánh xong người này rồi đi được không?

Nhiều Nguyên Anh như vậy thật sự không chịu nổi.

Càng không hạ được, Triệu trưởng lão càng sốt ruột. Sát chiêu liên tục xuất hiện, đối phương lại càng đánh càng hăng.

Danh sách bạn bè xuất hiện chấm đỏ, Tô Bích Nguyệt mở ra phát hiện là tin nhắn của đại lão Đào Đàm gửi đến.

[Đào Đàm: Tỷ lệ rơi đồ ở phó bản thế nào? Có rơi ra Linh Bảo không?]

[Tô Ngân: Rơi ra một cái, Lôi Đình Càn Khôn Tán.]

[Đào Đàm: Ối chao, vận may không tệ. Linh Bảo này cấp thấp cũng phát huy tác dụng, không giống những cái khác.]

Tô Bích Nguyệt mắt sáng lên, vội vàng hỏi.

[Tô Ngân: Làm thế nào?]

[Đào Đàm: Linh Bảo này khá đặc biệt, cấp càng thấp hiệu quả càng cao. Sử dụng rất đơn giản, trừ một nửa thanh máu triệu hồi lôi đình tấn công. Giai đoạn đầu dùng nó, rất nhiều lúc có thể lật ngược tình thế. Hơn nữa nó cộng dồn sát thương từ đối thủ.]

Sát thương cộng dồn từ đối thủ...

Tô Bích Nguyệt nhìn các Nguyên Anh trên trời, lại nhìn Triệu trưởng lão. Cô kinh ngạc trợn to mắt, đại sát khí a!

Mặt đen lâu như vậy, cuối cùng cũng đỏ một lần.

Giới thiệu kỹ năng của Lôi Đình Càn Khôn Tán rất đơn giản, trừ một nửa sinh mệnh triệu hồi lôi đình tấn công tất cả đối thủ chín lần.

Tô Bích Nguyệt không chút do dự xếp Nguyễn Thế Xương vào phe đối thủ. Thời khắc lật bàn đến rồi.

Có oán báo oán, có thù báo thù!

Cô Quân toàn thân sát khí bao quanh. Triệu trưởng lão dần dần không địch lại, chật vật ngã xuống đất.

Hắn nghiến răng, quỳ một gối ôm quyền: "Kẻ địch tấn công tông môn, đệ tử học nghệ không tinh. Thỉnh Cốc chủ lui địch!"

Cốc chủ? Tô Bích Nguyệt ngẩng đầu, Cốc chủ Huyết Hải Cốc cô nhớ là...

Uy áp mạnh mẽ tức khắc bao trùm, rất nhiều người bị ép đến mức không đứng dậy nổi.

Hóa Thần kỳ!

Một bóng dáng mơ hồ lướt qua. Nguyễn Thế Xương phản ứng lại thì công kích đã ở trước mắt.

Hắn bị một kích đánh xuống, rơi trên mặt đất tạo thành một cái hố lớn.

Cốc chủ Huyết Hải Cốc duỗi người lười biếng, lười biếng mỉm cười cao cao tại thượng nhìn xuống: "Ma Ngục Tông, càn rỡ!"

Một tiếng hừ, Nguyễn Thế Xương vốn định bò dậy bị áp chặt xuống đất không thể động đậy.

Bóng dáng Cốc chủ lóe lên, một chân đạp lên đầu hơi dùng sức.

Mặt đất rạn nứt, Nguyễn Thế Xương thổ huyết. Hắn phản ứng cực nhanh, né tránh.

Không ngờ giây tiếp theo Cốc chủ xuất hiện sau lưng: "Muốn chạy đi đâu?"

Hắn giơ tay lên, một cái tát nhìn như nhẹ nhàng lại nặng đến mức đóng đinh Nguyễn Thế Xương xuống đất.

Tô Bích Nguyệt thấy vậy, trong lòng vỗ tay tán thưởng. Cốc chủ uy vũ! Tiếp tục đánh, tốt nhất là đánh chết!

"Sư phụ." Cô Quân chạy tới.

Cốc chủ hờ hững liếc mắt: "Hậu sinh khả úy? Cũng phải đứng lên được mới tính."

Hắn đang muốn ra tay.

Áo lụa tung bay, Tô Bích Nguyệt lên tiếng: "Chậm đã. Cốc chủ, có thể cho một con đường sống không?"

"Ngươi là ai?" Cốc chủ ánh mắt nhìn thấu điều gì đó, một tay túm lấy vòng tay: "Một Trúc Cơ, tu chân giả?"

"Tu chân giả? Ma Ngục Tông cấu kết với tu chân giả muốn làm gì?"

"Một Trúc Cơ nho nhỏ, có thể làm gì? Ma Ngục Tông chơi đủ trò rồi, tìm một tu chân giả đến."

Cốc chủ đánh Nguyễn Thế Xương túi bụi, Tô Bích Nguyệt có vài phần hảo cảm: "Cốc chủ, hai bên đều có tổn thất. Chi bằng dừng tay tại đây thì sao?"

"Ha ha ha. Dừng tay?" Cốc chủ tay cong thành vuốt đột nhiên xuất kích, như mèo vờn chuột lóe lên quanh Cô Quân: "Các ngươi đến Huyết Hải Cốc của ta, gϊếŧ đệ tử tông môn ta, phá rối tỷ đấu đại hội. Bây giờ nói dừng tay? Có phải hơi muộn rồi không?"

Phù Đồ Toái Hồn Kiếm dù cảm nhận nhạy bén, cũng không theo kịp tốc độ tấn công của Hóa Thần kỳ.

Khuôn mặt Cô Quân bị cào trúng, để lại mấy vết máu.

Cốc chủ liếʍ ngón tay dò xét gì đó: "Ồ? Thú vị."

Bị trêu đùa như vậy, còn khó chấp nhận hơn cả chết trận. Trong mắt Cô Quân tràn ngập sát khí.

Tô Bích Nguyệt lấy ra Lôi Đình Càn Khôn Tán: "Ta cuối cùng hỏi lại một lần. Cốc chủ thật sự không muốn dĩ hòa vi quý sao?"

"Lôi Đình Càn Khôn Tán!" Cốc chủ hai mắt trợn trừng, sau đó là vẻ tham lam hưng phấn: "Không ngờ một Trúc Cơ như ngươi lại có cơ duyên như vậy. Dựa vào ngươi làm sao có thể sử dụng tốt được, chi bằng cho ta! Nể tình Linh Bảo, ta có thể cân nhắc để lại cho các ngươi một cái xác toàn vẹn!"

Hắn nhắm vào Tô Bích Nguyệt.

Cô Quân giật mình, lóe người ngăn cản.

Cốc chủ căn bản không để vào mắt, lập tức đến trước mặt Tô Bích Nguyệt cười cong mắt: "Tiểu cô nương, đưa đây nào."

"Dừng tay!" Cô Quân mắt muốn nứt ra điên cuồng chạy tới.

Tô Bích Nguyệt ngẩng đầu, cuồng phong chợt nổi lên. Một luồng năng lượng mạnh mẽ xông ra, ngay cả Cốc chủ cũng bị chấn lùi.

Giữa tâm cuồng phong, vạt áo Tô Bích Nguyệt bay phấp phới.

Cô đưa Lôi Đình Càn Khôn Tán giơ lêи đỉиɦ đầu: "Vạn quân lôi đình, thiên đạo chi uy. Hiến tế sinh mệnh, cầu khẩn giáng thế. Giúp ta tiêu diệt địch!"

Gió càng thêm điên cuồng.

Trong nháy mắt mây đen kéo đến, sấm chớp đan xen.

"Tru!" Theo một nửa sinh mệnh của Tô Bích Nguyệt bị rút đi, lôi đình vô tình giáng xuống.

Hễ bị đánh dấu là kẻ địch, dù trốn đến đâu cũng không thoát khỏi sự tấn công của lôi điện.

Nửa thân người cắm xuống đất của Nguyễn Thế Xương tức khắc bị sét đánh đến mức ngoài cháy trong rụm, những người còn lại dốc hết sức bỏ chạy.

Ngay cả Cốc chủ cũng phải tự bảo vệ mình trước tiên.

Hắn phẫn hận trừng mắt nhìn qua, một Trúc Cơ triệu hồi lôi đình tại sao lại mạnh mẽ đến vậy?

Đau, thật đau.

Thân thể Tô Bích Nguyệt lung lay, nỗi đau bị rút đi sinh mệnh lan khắp toàn thân.

Cô Quân lóe người đỡ lấy, ôm người dùng hồng quang mang theo sư phụ nhanh chóng rút lui.

Ngày hôm đó, Huyết Hải Cốc chìm trong lôi đình. Thương vong khó mà thống kê.

Cốc chủ bị thương bế quan.

Triệu trưởng lão trọng thương, khắp nơi tìm kiếm thánh dược chữa thương.

Các tông môn khác cũng tổn thất nặng nề. Mà đoàn người Cô Quân, đã lên phi thuyền trở về Ma Ngục Tông.

Nguyễn Thế Xương dù là Nguyên Anh hậu kỳ, nhục thân bị hủy cũng không đến mức chết.

Thân thể hắn ngâm trong huyết trì, Nguyên Anh thoát ra ngồi xếp bằng trên đó tu luyện.

Cô Quân đi đến cửa, nghĩ nghĩ rồi quay người rời đi.

Bên kia.

Tô Bích Nguyệt từ ngày đó vẫn luôn hôn mê, các loại thuốc chữa thương đều không có tác dụng.

Cô Quân bước vào phòng.

Vưu Lam Nhu bên giường đứng dậy: "Sư phụ thế nào rồi? Bích Nguyệt vẫn chưa tỉnh."

"Sư phụ có huyết trì hỗ trợ tu luyện, rất nhanh sẽ khôi phục." Cô Quân ngồi xuống bên giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ say ngẩn người.

Vưu Lam Nhu biết ý đóng cửa đi ra ngoài.

Trong phòng rất yên tĩnh.

Cô Quân dùng mu bàn tay nhẹ chạm vào má mỹ nhân: "Sau này ta mới biết, khởi động Lôi Đình Càn Khôn Tán phải hiến tế một nửa sinh mệnh. Tại sao lại ngốc như vậy? Tại sao lần nào cũng không chút do dự chắn trước mặt ta? Nhưng ta lại không cứu được ngươi."

Thực lực thấp kém, cái gì cũng không bảo vệ được. Hắn kiên định nắm chặt tay, phải trở nên mạnh hơn!