"Tốt nhất là không có." Cô Quân khẽ cười tà mị thì thầm: "Dám lừa gạt ta. Ta nhất định sẽ lột da róc xương ngươi, rút gân uống máu ngươi. Dù ngươi chạy đến chân trời góc biển cũng không thoát được, cho nên ngàn vạn lần đừng lừa gạt ta. Biết không?"
Có cần phải tàn nhẫn như vậy không? Mỗi một câu Tô Bích Nguyệt nghe được tim đều run lên, loại điên khùng này thật không chịu nổi.
Cô nắm lấy tay đối phương, vẻ mặt chân thành: "Biết. Những chuyện khác không nói, việc cấp bách trước mắt của ngươi là kết đan."
Cô Quân nhìn chằm chằm một lát, rút tay ra đẩy người ra: "Ta rõ hơn ngươi."
Tô Bích Nguyệt mím môi lùi về phía không xa. Rõ rồi thì nhanh lên đi chứ! Đại ca, chúng ta đang bị truy sát đó!
Nhắm mắt lại, Cô Quân tiếp tục vận công kết đan. Âm thanh dụ dỗ kia càng ngày càng xa, dần dần tan biến.
Sát khí quanh thân và thanh kiếm bên cạnh hỗ trợ lẫn nhau, khiến hắn nén sức mạnh trong cơ thể xuống bụng mà nhào nặn.
Ngay trong thời khắc quan trọng này, bên ngoài truyền đến động tĩnh. Tô Bích Nguyệt liếc nhìn danh sách bạn bè, vẫn không có phản hồi.
Thức cả một đêm, chẳng lẽ ngủ rồi sao?
Cô một con gà yếu chắc chắn không phải đối thủ, chi bằng trốn đi trước...
Tô Bích Nguyệt còn chưa kịp hành động, các ma tu đã thi triển bản lĩnh nối tiếp nhau mà đến.
Thấy Cô Quân đang ở thời khắc mấu chốt của kết đan không thể động đậy, bọn chúng tỏ vẻ kiêu căng.
"Đến vừa đúng lúc, chúng ta cùng nhau lên gϊếŧ bọn chúng rồi đoạt kiếm."
Tô Bích Nguyệt nắm chặt khăn choàng cố gắng kéo dài thời gian: "Thừa lúc người ta gặp nguy hiểm thì tính là bản lĩnh gì. Dám đấu một chọi một với ta không?"
"Ha ha ha ha. Ngươi chỉ là một tên Trúc Cơ lại dám nói năng ngông cuồng. Đấu một chọi một? Được, ta tới!"
Một ma tu Dung Hợp trung kỳ đắc ý bước lên, cảnh giới áp chế hắn chắc chắn thắng.
Hai người đã là chim trong l*иg, khó thoát khỏi cánh. Chỉ thắng thì có ý nghĩa gì, còn phải chơi cho vui vẻ.
Trong khăn choàng ẩn chứa một ít linh khí thuộc tính thủy, Tô Bích Nguyệt dẫn đầu vung ra tấn công.
Ma tu hoàn toàn không để vào mắt, nhẹ nhàng nắm lấy khăn choàng cười lớn: "Chỉ có chút bản lĩnh này? Còn dám đấu một chọi một với người khác."
Hắn lóe mình một cái, một chưởng đánh ra.
Tô Bích Nguyệt còn chưa kịp nhìn rõ, vai đã trúng một chưởng bay ra ngoài. Cô phun ra một ngụm máu, ngũ tạng lục phủ đau như xé.
Trước kia nhổ một cái dằm nhỏ còn không chịu nổi đau, bây giờ lại nghiến răng lau đi máu ở khóe miệng đứng lên.
Đúng, chính là như vậy. Chỉ cần những người này không có ý định một kích gϊếŧ chết bọn họ, thì sẽ có cơ hội sống.
Tô Bích Nguyệt vừa giơ tay, lại bị một chưởng đánh trúng. Lưng cô đập vào vách đá, đau đến mức nước mắt sắp trào ra.
Cô Quân đang dốc lòng kết đan nhíu chặt mày, tăng nhanh tốc độ vận công.
Sát khí hình thành xoáy nước trong bụng hắn, điên cuồng xoay tròn loại bỏ tạp chất.
Một ma tu giẫm chân lên tảng đá cười khẩy: "Xuống tay nhẹ chút, gϊếŧ chết ngay thì không có ý gì."
"Ai bảo ả quá yếu. Mới chịu hai chưởng, đã không chịu nổi rồi."
Tô Bích Nguyệt bò dậy, khuôn mặt thanh lãnh đầy vết máu. Đừng nói là chịu thêm một chưởng, đứng lên đã hao hết sức lực của cô.
Có lẽ không chống đỡ được đến khi phản diện kết đan thành công...
Khi còn sống ỷ vào tuổi trẻ, thức khuya phung phí thời gian. Chưa từng nghĩ tới, thì ra sống lại gian nan đến vậy.
"Da dẻ thì cũng đẹp, giữ lại cái xác thỉnh thoảng thưởng thức cũng được." Ma tu từng bước ép sát.
Tô Bích Nguyệt lặng lẽ đứng đó, cơ thể đau đến không thể động đậy. Cứ như vậy mà chết sao...
Bàn tay đoạt mạng kia càng ngày càng gần, dường như đã không còn đường sống.
Đột nhiên, một luồng sức mạnh khổng lồ ập đến.
Vẻ mặt các ma tu đại biến quay đầu.
Sát khí ngút trời bao trùm cả hang động, một bóng người chợt lóe lên.
Cô Quân một tay ôm eo Tô Bích Nguyệt, tay kia vung kiếm chém đôi tên ma tu đang ở ngay trước mắt.
Không có đau đớn, không có máu tươi.
Tên ma tu căn bản không kịp phản ứng, cả thân thể hóa thành sát khí bị kiếm hấp thụ.
Cuối cùng cũng đuổi kịp... Tô Bích Nguyệt ngã nhào vào lòng Cô Quân, ngất đi.
"Cái khí tức này, hắn kết đan rồi! Mọi người cùng nhau lên!"
Các ma tu đồng loạt tấn công.
Cô Quân cụp mắt nhìn người trong lòng, rõ ràng thích sạch sẽ mà giờ mặt lại đầy vết máu.
Hắn vung kiếm ra, vươn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu. Từng chút một, từng tấc một, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Phù Đồ Toái Hồn Kiếm hóa thành một đạo huyết quang, trong khoảnh khắc đâm trúng tất cả ma tu.
Bọn chúng tan thành sát khí, kiếm một hơi ăn no một nửa.
Một luồng năng lượng tươi mát khuếch tán, lối ra của nơi khảo nghiệm mở ra.
Cô Quân bế Tô Bích Nguyệt bước vào trong đó. Kiếm giật mình, lập tức hóa thành một đạo quang ẩn vào giữa lông mày hắn.
Bên ngoài nơi khảo nghiệm.
Vô số ma tu của các môn phái tập trung ở đây, lối ra mở ra bọn chúng ngóng trông.
"Không biết ai đột phá Kim Đan trước. Đệ tử Huyết Hải Cốc của chúng ta thiên phú dị bẩm, nhất định sẽ đứng đầu."
"Cái thứ ẻo lã vặn vẹo ngươi thu nhận kia, cũng dám nói là thiên phú dị bẩm."
Ma Ngục Tông. Tông chủ tên Nguyễn Thế Xương, chính là sư phụ của Cô Quân.
Đôi mắt âm trầm của hắn nhìn chằm chằm vào lối ra, tay đặt sau lưng dường như có động tác nhỏ.
Một người từ lối ra đi ra, mọi người phát hiện hắn vậy mà đang bế một nữ tử tu chân.
Vậy mà không phải là đệ tử của môn phái mình...
Mấy vị Nguyên Anh kỳ dẫn đầu đồng thời ra tay, không chút lưu tình tấn công tới.
Nguyễn Thế Xương lóe mình một cái, chắn trước mặt Cô Quân nhẹ nhàng phất tay đẩy lui mấy người: "Đồ nhi của ta, ta tuyệt đối không cho phép các ngươi làm hại đồ đệ của ta!!"
Tu vi của hắn đã là Nguyên Anh hậu kỳ, công pháp luyện tập bá đạo hơn người cùng cảnh giới.
"Sư phụ." Cô Quân ôm chặt người trong lòng.
Nguyễn Thế Xương quay đầu: "Về tông môn trước, chuyện khác để sau hẵng nói."
Người của mấy đại tông môn đến đều không phải đối thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ lên thuyền rời đi.
Dù bất mãn, cũng không có cách nào.
"Trưởng lão, người của môn phái chúng ta sao còn chưa ra?"
"Chẳng lẽ chỉ có một mình hắn kết đan?"
Nguyên Anh kỳ của mấy đại tông môn nắm chặt tay. Bọn họ và Ma Ngục Tông vốn không đội trời chung!
Trên thuyền bay.
Cô Quân đặt Tô Bích Nguyệt lên giường, dặn dò sư muội bên cạnh: "Chăm sóc tốt cho cô ấy."
Sư muội tên Vưu Lam Nhu, một thân hồng y quyến rũ vô song.
Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ cong lên trêu chọc: "Sư huynh, ngươi lừa ở đâu được mỹ nhân thanh lãnh này về vậy? Nhìn khuôn mặt này xem, đẹp đến mức khiến người ta ghen tị."
"Sau này tự khắc sẽ biết." Cô Quân đi ra ngoài, đến bái kiến sư phụ.
Nguyễn Thế Xương khoanh chân ngồi trên ghế, lạnh lùng cảnh cáo: "Tu chân giả xưa nay vốn không hợp với chúng ta, nữ tử này tuyệt đối không thể giữ lại."
Cô Quân chắp tay: "Sư phụ, người này trên người có rất nhiều điều kỳ lạ. Đợi đồ nhi làm rõ, nhất định sẽ tự tay kết liễu ả."
"Ngươi có chừng mực là tốt. Xem khí tức của ngươi kết đan vội vàng, về tông môn hãy cẩn thận củng cố tu vi. Lui xuống đi." Nguyễn Thế Xương nhắm mắt dưỡng thần.
Cô Quân lui xuống trở về phòng khoanh chân ngồi, khóe miệng tràn ra máu.
Lúc đó tình huống khẩn cấp, hắn không thể không vội vàng kết đan. Đến nỗi Kim Đan chỉ là một bán thành phẩm.
Cũng có nghĩa là, hắn chưa thực sự bước vào Kim Đan kỳ. Nhiều nhất chỉ tính là ngụy Kim Đan. Mỗi khi tăng lên một đại cảnh giới, nhất định phải trải qua lôi kiếp.
Cô Quân điều tức sắp xếp sức mạnh bên trong, đợi về tông môn chuẩn bị tốt vượt kiếp mới có thể vạn vô nhất thất.
Mấy ngày sau. Ma Ngục Tông.
Tô Bích Nguyệt từ từ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xinh đẹp sạch sẽ.
Đây là đâu? Ra khỏi nơi khảo nghiệm rồi sao?
[Nhiệm vụ tân thủ hoàn thành. Bảng điều khiển người chơi đã được mở khóa. Xin chú ý: Thời gian chờ chuyển đổi thân phận là ba ngày.]
Hoàn thành rồi? Tốt quá!
Tô Bích Nguyệt xuống giường, lập tức chuyển đổi thân phận. Địa bàn của ma tu cô một khắc cũng không muốn ở thêm!
[Chuyển đổi thân phận thành công.]
[Người chơi Tô Ngân, chào mừng đến với Tiên Tinh Đại Lục.]