Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 54

"Cậu khi nào thì đi?" Nam nhân nhịn không được hỏi Lâm Việt, hắn muốn biết ác ma này khi nào thì rời đi, nhưng xem ra ăn nói đường đột như vậy, thực rõ ràng là như đuổi người.

Sắc mặt Lâm Việt không dấu vết thay đổi, cậu không nói gì, nói chuyện thay cậu cư nhiên là tng: "Hôm nay thực.... đã khuya, ngày mai.... hãy đi!"

"không được!" Lâm Mộ Thiên ngẩng đầu phản ứng, lớn tiếng phản đối, hắn cảm giác được có một đạo hàn quang phóng tới, thanh âm của hắn liền trở nên càng ngày càng nhỏ.

"Vì sao không được, bằng không anh đưa tôi về nhà đi." Lâm Việt không chút để ý ăn đồ ăn trong chén, khóe mặt lưu ý đến biến hóa trên trên, bổn n nghe nói cậu phải lưu lại, sợ tới mức như gặp quỷ!

Lâm Mộ Thiên đương nhiên không có khả năng đưa Lâm Việt về nhà, đưa cậu ta về nhà kết cục cũng thê thảm như nhau! Dưới tình huống không ai phản đối, Lâm Việt gật đầu đồng ý lưu lại qua đêm, nam nhân lại phi thường không được tự nhiên.

Buổi tối cơm nước xong, ba người ngồi trong phòng khách xem TV, Lâm Việt ngoài ý muốn không tìm hắn gây phiền tóan, nhưgn hắn cũng khôgn dám có chút thả lỏng. Lâm Mộ Thiên cùng người vợ phân phòng ngủ đã lâu, Lâm Việt xem hai vợ chồng đi vào hai phòng ngủ khác nhau, mới đầu còn có thấy kỳ quái, nhưng lại thật sự hiểu được điều gì đó.

Cậu tắt TV cùng đèn phòng khách, hướng đến phòng nam nhân, đi hù chết bổn nam nhân kia!

Lâm Mộ Thiên đang thay quần áo, cửa phòng đột nhiên bị người đảy ra, hắn sợ tới mức hai tay run rẩy, chạy nhanh lại lấy quần áo che trước ngực, hắn vừa rồi rõ ràng đã khóa cửa.

"Che cái gì mà che, trên người anh có nơi nào tôi chưa thấy qua?" Lâm Việt đóng cửa lại, khóa trái.

Tâm lý Lâm Mộ Thiên lại hoảng loạn, không cần nghĩ cũgn biết Lâm Việt muốn làm gì hắn, giờ khắc này, trong lòng hắn dâng lên một nỗi thương cảm, Lâm Việt tựa hồ không muốn cùng hắn nhiều lời, ôm lấy hắn, đem hắn áp đảo lê giường.

Đôi môi ướt đỏ của Lâm Mộ Thiên, thân thể kịch liệt run rẩy, nỗi sợ hãi lan tỏa cả cơ thể, hắn không dám hoảng loạn gọi bậy, bởi vì tng ngay ở kế bên, nếu bên này làm ra động tĩnh gì, tng nhất định đi qua, hắn không muốn làm cho vợ mình nhìn thấy cảnh hỗn loạn này.

Lâm Việt biết hắn nhất địh sẽ an tĩnh mặc cậu bài bố, động tác cũng không thô lỗ như lần trước, nhưng nhìn thấy Lâm Mộ Thiên nghiêng đầu, bộ dáng chau mày thống khổ, cậu cũng không tự chủ nhẹ tay lại, thực con mẹ nó....

Lâm Việt bất mãn bản thân mềm lòng, ở trong lòng thấp giọng mắng một câu, sau đó liền toàn thân nhập vào, cảm thụ con đường của nam nhân, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ào đến!

Lâm Mộ Thiên tùy ý bị Lâm Việt đưa đẩy, hắn thực thanh tỉnh, càng thanh tỉnh, càng cắn chặt môi, không dám phát ra nửa điểm thanh âm, nếu giãy dụa thì chỉ có đổ dầu vào lửa, thế công mãnh liệt kia khiến cho thân thể hắn theo Lâm Việt mà lắc lư, giường lớn phát ra thanh âm lạch cạch, Lâm Mộ Thiên bị áp đến không thở được, đó là sự nghẹt thở trong lửa nóng địa ngục!

Từ lần đó, Lâm Mộ Thiên dần dần cảm giác được bản thân càng ngày càng uất ức, càng ngày sống không được như ý, Lâm Việt chỉ cần có thời gian lại trở lại tìm hắn, tìm hắn cũng không vì chuyện gì khác, chỉ có chuyện kia....

Lúc bắt đầu Lâm Việt còn có thể có vẻ chiếu cố, sau đó lại càng phát ra cuồng vọng, vô luận ở nơi nào, khi nào, tình huống nào, chỉ cần cậu tamuốn, nam nhân nhất định phải thuận theo ý cậu ta, vài lần hắn không nguyện ý, bắt đầu còn có phản kháng, nhưgn đến cuối cùng, dưới sự uy hϊếp của Lâm Việt, hắn mỗi lần đều bị thương nặng, khiến ngày hôm sau đến côgn trường luôn gặp phiền toái.