Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 48

Vị bác sĩ bất mãn lầm bầm vài câu liền mang hộp thuốc rời đi, Thư Diệu tự mình thay áo cho nam nhân, lau khô đi mồ hôi trên người, còn đặc biệt cho nam nhân uống thuốc, kỳ thật việc này có thể cho người hầu vào làm, nhưng là anh không muốn thân thể nam nhân bị người khác nhìn thấy, còn không muốn người khác cởi hết đồ nam nhân.

"Mộ Thiên, không nghĩ chúng ta nhanh gặp nhau như vậy, về sau.... tôi sẽ đối xử tốt với anh." Động tác Thư Diệu mềm nhẹ vuốt ve trán nam nhân, cúi xúông in lại trên khóe môi nam nhân một nụ hôn nhẹ.

Nụ hôn nhỏ vụn, cứ như bùa mê khiến Thư Diệu không rời đi được, đầu lưỡi tách đôi môi nam nhân, môi nam nhân thực nóng, Thư Diệu nhắm hai mắt hưởng thụ đôi môi nam nhân vì phát sốt mà nóng rực, đầu lưỡi linh hoạt đảo qua cái lưỡi mềm ướt, nóng ẩm của nam nhân....

Đôi môi nam nhân cũg thực mềm thực nóng, là đôi môi "chất cảm" nhất mà Thư Diệu từng hôn qua, hô hấp của hắn dầ nặng nền, ngay cả hơi thở cũng trở nên hỗn loạn mà nóng rực.

"Ư...." Nam nhân bị hôn mê, khẽ nhíu mày, phát ra âm thanh rất nhỏ.

Thư Diệu ngừng hôn nam nhân, lại hôn hai cái vào đôi môi phiếm hồng, anh nhìn gương mặt bình thường của nam nhân, cảm thấy n tựa hồ co một loại lực hấp dẫn khiến anh không thể dời tầm mắt, anh ôm lấy thân thể nóng bỏng của n, thê nhưgn có hơi kềm chế không được nội tâm của mình, nhưng khi nhìn đến nam nhân cau mày, tâm tình của anh giống như theo vẻ mặt của nam nhân mà biến hóa.

Nghĩ đến bác sĩ nói Lâm Mộ Thiên hiện không thích hợp làʍ t̠ìиɦ, anh chỉ có thể cật lực kềm chế, hôn cũng nhẹ nhàng, anh cũng không muốn hôn đến mức không thể vãn hồi.

Thư Diệu cứ như vậy im lặng ôm nam nhân, đôi mắt nâu thưởng thức bộ dạng say ngủ của Lâm Mộ Thiên, anh cứ như vậy ôm lấy nam nhân ngủ trong cùng một ổ chăn.

Ngày hôm sau, khi Lâm Mộ Thiên tỉnh lại, cái đầu tiên đập vào mắt là gương mặt im lặng say ngủ của Thư Diệu, mái tóc mềm mại dán vào mặt, càng làm tăng làn da trắng.

Lâm Mộ Thiên sợ run một hồi mới rõ ràng trạng huống, hồi tưởng ngày hôm qua cùng Thư Diệu uống rượu, hắn như bừng tỉnh mộng ngồi dậy, đầu tiên kiểm tra quần áo của mìh, phát hiện trên người đẫ thay áo ngủ mới tih, thực tại còn hoảng sợ.

Thư Diệu mở to mắt nhìn thấy Lâm Mộ Thiên đang sửng sỡ ở trên giường, anh xốc chăn lên, không biết là cố ý hay vô tình, để Lâm Mộ Thiên thấy rõ ràng bản thân mình vẫn ăn mặc chỉnh tề, Lâm Mộ Thiên trông thấy Thư Diệu vẫn còn đầy đủ quần áo, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Làm sao vậy?" Thư Diệu phát hiện ánh mắt hắn có chút kỳ quái, có lo lắng, sợ hãi, lại có vui mừng.

"Không có gì, tôi nghĩ đến.... tôi nghĩ đến..." Lâm Mộ Thiên không dám đem "ý nghĩ" trong lòng mình ói ra, hắn lo lắng Thư Diệu sẽ khinh bỉ mình, hắn có chút xấu hổ xuống giường, tìm kiếm quần áo của mình.

Thư Diệu cũng chậm rãi đứng dậy, tùy tay vuốt vuốt mái tóc đen, bảo người hầu trong nhà đem quần áo của Lâm Mộ Thiên đến, anh tiếp nhận, bắt nó đưa cho Lâm Mộ Thiên.

"Được rồi, mặc kệ anh lo lắng cái gì, trước đem quần áo thay đi rồi nói sau, tôi ở dưới lầu chờ anh." Thư Diệu đẩy cửa rời khỏi phògn, lúc gần đi còn không quên thay Lâm Mộ Thiên khóa cửa, hắn biết nam nhân sẽ thẹn thùng, không múôn làm cho nam nhân cảm thấy xấu hổ cùng xa cách, anh quyết định tạm thời rời đi trước, không để nam nhân câu nệ, không muốn nam nhân sinh ra cảm giác không thoải mái.