Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 44

"Anh cũng không thể ở nhà cùng em..." Nam nhân có chút áy náy, nghĩ đến bản thân vô năng, tự tôn giống như bị đả kích.

Tâm Nghi tỏ vẻ Lâm Mộ Thiên không cần lo lắng nhiều như vậy, tự cô sẽ ở trong nhà tự chăm sóc bản thân, còn quan tâm khiến Lâm Mộ Thiên đừng nghĩ việc trong nhà, an tâm làm việc.

Khi Lâm Mộ Thiên nói cho Tâm Nghi mình phải tăng ca hai ngày, trong tích tức, Tâm Nghi tựa hồ trở nên đặc biệt cao hứng, Lâm Mộ Thiên cũng không có nghĩ nhiều, mỗi ngày đều dậy sớm đến công trường làm việc. Điều khiến cho hắn cảm thấy vui chính là nhóm nhân viên tạp vụ tựa hồ không xem TV, không biết hắn từng là ngôi sao, cùng nhau làm việc một thời gian, hắn phát hiện những người từng ác miệng này với hắn, thái độ cũng dần dần chuyển biến, thậm chí có thể gọi là "đàn anh đàn chị".

Rốt cục cũng đã đến lúc lĩnh lương, tay Lâm Mộ Thiên cầm tiền, ít đến đáng thương, nhưng hắn cũng không oán hận một câu, chỉ mơ hồ nếu cứ như vậy, thì tiền lương hàng tháng cũng chỉ đủ được vài khoản ăn uống, hơn nữa hắn còn thiếu Vĩnh Trình tiền, không biết khi nào mới có thể hoàn.

Nghĩ đến Vĩnh Trình, nam nhân lúc này mới ý thức được đã hơn nửa năm không gặp qua người kia, nhưng sợ Vĩnh Trình sẽ trở về đòi tiền, cho nên hắn vẫn lo lắng chu đáo, liều mạng kiếm tiền hiện giờ là mục tiêu hàng đầu, chỉ có thể trả hét khoản nợ này, hắn về sau mới yên tâm mà sống.

Hôm nay mặt trời buổi chiều chói chang, công nhân trong công trường đều bận rộn khởi công, tiếng âm thanh máy cơ giới chuyện động cùng tiếng chỉ huy của nhóm kỹ sư, hòa cùng một chỗ rất ầm ỹ.

Lâm Mộ Thiên từ trong phòng để đồ đi ra, nhìn đến bên ngoài có một số người đang vây quanh, phát hiện một người nhân viên bình thường đối xử với mình không tồi, té từ trên cao xuống, chân đã bị thương.

"Mọi người đừng vây chặt như vậy, nhanh đưa người bị thương hô hấp, gọi xe cấp cứu chưa?" Lâm Mộ Thiên đã từng trải qua việc này, mọi người đều coi hắn xử lý, nhóm nhân viên gật gật đầu bảo đã gọi, không lâu sau, đốc công đi đến, thái độ đốc công cũng không tốt lắm, điều này khiến Lâm Mộ Thiên đối với y có chút phản cảm.

"Các người đây là có muốn làm không, muốn cho tôi khó coi có phải không!"

Mấy công nhân đều trừng mắt căm tức, đốc công lại diễu võ dương oai kêu gào: "Xem đi xem đi, gặp các người một chút chuyện cũng làm không xong, các người rốt cục là muốn gì đây! Hôm nay ông chủ lớn sẽ đến xem tiến độ công trình, các người phá hỏng chuyện của tôi, có phải muốn phản không?!"

Đốc công đi đến đi lui trước mặt các công nhân, mọi người chỉ căm tức không dám ra tiếng.

"Một đám trừng mắt như vậy có ý tứ gì? Có phải là tiền của tôi không đủ? Có muốn làm hay không?" Đốc công còn muốn nói tiếp, Lâm Mộ Thiên lúc này đứng dậy, chặn trước mặt đốc công.

Đốc công cao thấp đánh giá hắn.

"Mày là ai?" Đốc công hỏi.

"Tôi là công nhân vợ ông giới thiệu đến, ông xem người này bị thương nặng như vaỵa, trước cứu người là trên hết." Lâm Mộ Thiên không muốn việc thành chuyện lớn, nhóm nhân viên đều nổi nóng, nếu đốc công nói gì thêm nữa, nhóm nhân viên có thể sẽ bùng nổ, lúc đó khó mà vãn hồi.

"Được." Đốc công gật gật đầu, hướng đến nhóm nhân công bên cạnh xua xua. "Tôi nói cậu rồi cậu, còn không đỡ lấy nó đi, mau đưa đến bệnh viện."

Xe cứu thương đến đáng lý ra phải nhanh hơn, Lâm Mộ Thiên thật cẩn thận đỡ lấy người bị thường vào xe, đốc công cho vài người đi chăm sóc người bệnh, người trong công trường lại làm việc bình thường, Lâm Mộ Thiên mới phụ giúp đi chở xe, chợt nghe thấy tiếng vài chiếc xe cao cấp màu đen đến công trường, đốc công mặt mày vui sướиɠ đi nghênh đón.