Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 7

"Không phải"

Thanh âm trầm thấp của Lâm Mộ Thiên ở trong xe quanh quẩn, trong thanh âm kia lộ ra một chút cảm tính, hắn chậm rãi xếp lại công văn, dựa vào ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hắn cũng không muốn nói thêm nữa, hết thảy chờ công ty định đoạt rồi nói sau, hiện tại nhiều lời cũng vô ích.

"Không phải? Không phải là ý gì, đừng nói cho tôi là có người muốn hãm hại anh mới làm như vậy." Vĩnh Trình ngồi bên cạnh Lâm Mộ Thiên, ngữ khí lạnh như dòng sông băng vạn năm không đổi, hoàn toàn không có ý nhường nhịn.

"Tôi muốn có thêm tiền...." Có thể sớm một chút trả nợ.

"Không cho!"

Ánh mắt khinh bỉ của Vĩnh Trình quét về gương mặt lạnh nhạt của hắn, ở trong mắc Vĩnh Trình tư sắc của hắn thực bình thường, cùng với một ngôi sao trong công ty kém rất nhiều, Vĩnh Trình ngay cả xem cũng thấy mắt mình bị ô uế, có điều Lâm Mộ Thiên rất thu hút người xem, cũng thực chuyên tâm kiếm tiền cho công ty.

Đối mặt với vẻ hèn mọn cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Vĩnh Trình, hắn trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng run nhè nhẹ, không ngờ hiểu lầm của Vĩnh Trình với hắn lại sâu như vậy, xe trên đường cứ chầm chậm chạy, tuyết khe khẽ rơi ngoài cửa sổ.

Sau khi tới phòng thu.

Việc quay phim tiến hành rất thuận lợi, năm người đều xuất ra vẻ chuyên nghiệp, mà Vĩnh Trình ở trước màn ảnh đều có luôn có một hình tượng một nhóm trưởng tốt, nhưng tâm tư bên dưới hoàn toàn bất đồng, là một kẻ lãnh khốc mà bá đạo, ít nhất trong mắt hắn Vĩnh Trình là như thế.

Trong giờ nghỉ giải lao hắn không nhịn được được nhìn về phía Vĩnh Trình cùng Lâm Việt đang chụp ảnh, hai người bọn họ thực chuyên ngịiệp, đều rất tuấn tú, hắn có chút mờ mịt nhìn bọn họ.

Cho đến khi, một ánh mắt cảnh cáo của Vĩnh Trình quét về phía hắn, hắn mới nhận thấy bản thân đang thất thần.

"Lâm Mộ Thiên, cậu hôm nay luôn bồn chồn, có tâm sự sao?" Nhân viên làm việc lo lắng hỏi Lâm Mộ Thiên.

Hắn lễ phía hướng nhân viên mỉm cười: "Không có việc gì...."

Mệt là nhân viên công tác cũng là fan âm nhạc của hắn, người này từ trong túi tiền lấy ra một bức ảnh, đưa cho Lâm Mộ Thiên: "Em giá tôi nhờ tôi xin chữ ký dùm, cậu ký giúp tôi chút, tôi biết cậu rất tốt!" Người nhân viên này cười đến híp cả mắt.

Hắn hiền lành nhận lấy bức ảnh cùng viết, đang chuẩn bị ký tên....

Hắn ngây ngẩn cả người.

Trên ảnh chụp, tất cả đều là hình ảnh "thân mật" của hắn cùng Vĩnh Trình ở một tiết mục nào đó, người không biết còn tưởng mối quan hệ của họ thực sự tốt lắm. Kỳ thật trong lòng Lâm Mộ Thiên biết rõ, Vĩnh Trình ngay từ lúc đầu đã rất chán ghét hắn.

Viết trong tay bắt đầu hí hoáy, hắn không băn khoăn nữa, ký một cái lên tấm ảnh.

Người ở bên ngoài xem, hắn cùng Vĩnh Trình là anh em rất tốt. Nhưng, trên thực tế, không phải là như vậy....

Xa xa, Vĩnh Trình ngồi nhìn thấy Lâm Mộ Thiên đang ngẩn người trên ghế trang điểm, miệng anh gợi lên nụ cười lạnh, trong cặp mắt tràn đầy sự khinh bỉ, anh cảm thấy gã đàn ông Lâm Mộ Thiên này thực yếu đuối vô dụng, nếu không phải anh chia khẩu phần ăn cho Lâm Mộ Thiên, chỉ sợ, Lâm Mộ Thiên đời này cũng không có biện pháp xóa nổi món nợ trên người.

"Các cậu nói Lâm Mộ Thiên có phải thất tình hay không, chuyện với bạn gái lúc trước cũng khiến anh ấy đủ phiền, gần đây rất ít khi thấy anh ấy gọi điện cho bạn gái."

"Không biết." Thư Diệu cùng Nhiên Nghị ở bên cạnh không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Mộ Thiên.

Buổi quay phim chấm dứt, buổi chiều đi qua bên quảng cáo trang phục, trời rất lạnh, năm người phải mặc áo ngắn tay làm việc ở một nơi không có hệ thống sưởi.

Thời gian trôi qua từng giây, khi Thư Diệu cùng Nhiên Nghị chụp ảnh, Vĩnh Trình cùng lt hai người ngồi trên ghế sô pha, nhân viên làm việc đều thấy nhưng không thể trách, Lâm Mộ Thiên từ trong gương nhìn đến bọn họ, hắn đã muốn nghĩ không ra Vĩnh Trình từ lúc nào thì bắt đầu chán ghét mình.

Lâm Mộ Thiên ngồi ở ghế trang điểm lẳng lặng nghĩ ngợi.

Rốt cục đến phiên Lâm Mộ Thiên chụp, cở ra áo khoác thật dày, lộ ra chiếc áo ngắn tay thanh sảng, nhưng trong cái giá rét của mình đông lại giống như khổ hình, Lâm Mộ Thiên bắt đầu cười với máy chụp ảnh, lộ ra phong cách chuyên nghêệp, mà Vĩnh Trình ở bên cạnh trợn trắng mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Mộ Thiên, Lâm Mộ Thiên cảm thấy được cả người không được tự nhiên.

Sau khi chụp hình xong, các thành viên khác đều đã rời đi trước, Lâm Mộ Thiên đi vào phòng thay đồ, mới vừa thay một chiếc áo thật dày, chợt nghe được thanh âm quái dị có phần khách khí, vừa đi ra phòng thay đồ liền thấy Vĩnh Trình ôm một nữ nhân viên trang điểm cười nói, cô gái kia nhìn thấy Lâm Mộ Thiên đi ra, cơ thể đang dán lấy Vĩnh Trình cũng tự nhiên buông ra, ánh mắt lạnh lùng của Vĩnh Trình nhìn về phía sắc mặt khó coi của Lâm Mộ Thiên.

Lâm Mộ Thiên cũng không muốn chuốc lấy phiền toái, đi vòng qua họ rời đi, nhưng hắn cảm giác được ánh mắt lạnh lùng kia cứ đi theo hắn.....

****

Lâm Mộ Thiên trở về nhà trọ liền dựa vào ghế sô pha ngủ mất.

Khi hắn tỉnh lại, lại phát hiện mình đang nằm trên giường của Lâm Việt.

Hắn kinh ngạc bật dậy, nghi hoặc nhìn về phía Lâm Việt đang ngồi bên giường. Lâm Việt đang im lặng mà tao nhã đọc sách, dưới ngọn đèn mờ nhạt, gương mặt trắng nõn tuấn mỹ có chút mông lung, ở chỗ ám quang, gương mặt của cậu cũng như trước, giống như mông thượng một làn hơi nước thản nhiên.

"Tỉnh rồi." Lâm Việt không có quay đầu, cậu chỉ ngồi bên giường tiếp tục đọc sách, mặc một bộ đồ giản dị, áo ngắn tay, trước ngực có viền, dưới ngọn đèn lờ mờ lại cảm thấy nhu hòa dị thường.

"Sao tôi lại ngủ ở đây, lúc về rõ ràng là..." Lâm Mộ Thiên muốn nói lại thôi, lúc trở về rõ ràng là hắn ngủ trên ghế sô pha.

Lâm Việt quay đầu qua.... hai tròng mắt thản nhiên nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa kia lại làm cho hắn cảm thấy áp lực.....