Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Phu Quân Hắc Liên Hoa

Chương 7

Cho đến khi Ôn Tuyết Yểu phát hiện sự quan tâm lặng lẽ của hắn, nhìn thấy mình sắp đến tuổi xuất giá, liền quay về kinh thành, chủ động đề nghị hủy hôn với phủ Ninh Quốc công.

Sau này, Nguyên Diệp ở trường đua liều mạng cứu Ôn Tuyết Yểu, trước lúc hôn mê bày tỏ chân tình với nàng. Nhưng đó chỉ là thủ đoạn hắn mượn thế, hôm ấy ngoài Ôn Tuyết Yểu, hắn còn cứu cả quận chúa.

Giấc mơ kéo dài đến khoảnh khắc Nguyên Diệp cưới muội muội cùng cha khác mẹ của Ôn Tuyết Yểu.

Thì ra, ngoài muội ấy được hắn coi là tri kỷ, những nữ nhân khác, kể cả Ôn Tuyết Yểu, đều chỉ là quân cờ hắn lợi dụng để tranh quyền đoạt thế.

Ôn Tuyết Yểu bừng tỉnh, mồ hôi đầm đìa, ngơ ngác nhìn đỉnh màn bốn góc như l*иg giam.

Một cảm giác định mệnh đè nén trùm lên, lập tức khiến nàng khó thở.

Nếu nói lúc ngủ gật trên xe ngựa mơ thấy thì nàng còn có thể cười khẩy một tiếng cho là hoang đường rồi bỏ qua, vậy lần này thì sao?

Ôn Tuyết Yểu nhíu mày, sắc mặt lập tức tái nhợt, toàn thân không ngừng run rẩy.

Đôi mắt như thủy tinh tụ lại một màn sương, rồi lại tan đi, cứ lặp đi lặp lại như thế cho đến tận hừng đông.

Sáng sớm, Tiểu Thử đẩy cửa bước vào, thấy Ôn Tuyết Yểu đã mặc chỉnh tề ngồi trước gương thì giật mình, đến gần mới phát hiện nàng sắc mặt nghiêm túc, như thể đã hạ quyết tâm điều gì đó.

“Nguyên Diệp đâu rồi?”

Tiểu Thử nghe tiếng mới hoàn hồn: “Có cần nô tỳ đi báo không ạ?”

Ôn Tuyết Yểu gật đầu, nghĩ gì đó lại ngăn lại: “Không cần, ngươi đi cùng ta, tự mình đến xem hắn.”

Nếu giấc mơ là thật, thì lúc này hắn hẳn đang đổ bệnh…

Chỉ là, căn bệnh này lại có vài phần đáng ngờ.

Nguyên Diệp ở không xa, đi qua hành lang và cửa tròn có rèm treo, ngay phòng đối diện là chỗ hắn ở.

Bình thường hạ nhân không thể có đãi ngộ ở phòng khách, lại còn sát cạnh thư phòng, chỉ vì được Ôn Tuyết Yểu ưu ái mà thôi.

Thị vệ đi vào phòng phía tây nam xác nhận trước, nàng mới dẫn theo đám nha hoàn bước vào.

Phòng tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, gọn gàng.

Ánh mắt Ôn Tuyết Yểu lướt qua một vòng, dừng lại trên giường.

Nguyên Diệp đắp chăn bông, sắc mặt tái nhợt, nghe thấy động tĩnh liền gắng ngồi dậy, giọng yếu ớt: “Tiểu thư.”

Ngay lúc Ôn Tuyết Yểu thấy hắn mặc nguyên áo ngoài mà ngủ, lòng nàng đã lạnh đi một nửa.

Nàng cho thị vệ vào xem trước chính là sợ hắn chưa dậy, để nha hoàn đυ.ng vào thì không hay. Nhưng thị vệ gần như vừa vào đã ra, mà người trên giường rõ ràng mặc áo khoác nằm ngủ cả đêm, như thể biết mình sẽ đổ bệnh, chờ người tới thăm vậy.

Trong giấc mộng tiên tri, Ôn Tuyết Yểu cũng từng nghe tin hắn bệnh, cũng tới xem.

Không chỉ xem, còn xót xa không thôi, chẳng chút do dự mà lấy nhân sâm trăm năm phủ Ninh Quốc công vừa gửi tới cho hắn uống thuốc.

Nhưng lần này, Ôn Tuyết Yểu không còn mù quáng như trong mộng. Dù lòng đã có nghi ngờ từ trước, nhưng giờ được xác chứng, vẫn không khỏi thất vọng.

Tâm trạng nàng rối bời, thật sự không làm nổi trò giấu cảm xúc giả vờ quan tâm hắn như trước kia, càng không thể cứ như chưa có gì xảy ra mà hỏi han bệnh tình.

Nàng cụp mắt, đứng ngay cạnh cửa, nói từ xa: “Đã bệnh rồi thì khỏi dậy, cứ nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa sẽ gọi đại phu đến xem.”

Nguyên Diệp hơi sững người, khàn giọng: “Làm phiền tiểu thư lo lắng.”

Thấy Ôn Tuyết Yểu thần sắc nhàn nhạt, không còn dịu dàng như mọi khi, hắn mím đôi môi khô trắng, giọng càng khàn hơn: “Tiểu thư vẫn là đừng ở phòng nô lâu, lỡ bị lây bệnh thì nô chết cũng khó tha tội.”