Tiểu Thử nhìn ra được ý nàng, lấy một chiếc ô, nhưng trước khi đưa ra thì lại lưỡng lự.
“Tiểu thư, nhưng mà…” Ánh mắt nàng liếc sang phía Nguyên Diệp, đầy vẻ bất mãn, hạ giọng: “Nhưng gần đây chuyện người muốn từ hôn với thế tử Ninh gia lan truyền khắp nơi, liệu người ta có chịu giúp không?”
Ôn Tuyết Yểu và thế tử Ninh Hành đã đính hôn từ hơn hai năm trước, do hoàng thượng đích thân ban hôn.
Dù chỉ là lời vui miệng lúc ấy, nhưng đã là thánh chỉ, không thể coi là trò đùa.
Ban đầu, Ôn Tuyết Yểu cảm thấy gả cho ai cũng vậy, nàng vốn không đặt kỳ vọng vào chuyện tình cảm.
Nhưng rồi nàng gặp Nguyên Diệp.
Tuy thân phận của hắn thấp kém, nhưng luôn tôn trọng, quan tâm, và bảo vệ nàng.
Tình yêu không biết từ đâu đến, chỉ biết càng lúc càng sâu, chính là cảm giác của nàng dành cho Nguyên Diệp.
Thế nên mới có chuyện như lời Tiểu Thử nói — nàng muốn từ hôn.
Đại tiểu thư Ninh gia luôn kính yêu ca ca mình, chuyện nàng muốn từ hôn vì người khác, tất nhiên là đánh vào mặt Ninh Hành. Nếu tiểu thư Ninh gia không chịu giúp, cũng là điều dễ hiểu.
Ôn Tuyết Yểu liếc nhìn cơn mưa xối xả ngoài kia, lại nhìn sang khuôn mặt của Nguyên Diệp — vết thương nơi đuôi mày do trận đòn vì nàng những ngày trước vẫn còn chưa lành.
Khi tin đồn nàng muốn từ hôn lan ra, đêm hôm đó, phụ thân nàng cầm theo “gia pháp” đến chất vấn.
Cây roi ba thước quật xuống người Ôn Tuyết Yểu đang quỳ, chính là Nguyên Diệp, dù đã nằm bất tỉnh, lại nhào lên che cho nàng.
Đuôi roi quất ngang qua mặt hắn.
Nguyên Diệp lặng lẽ tránh ánh mắt dò xét của nàng, vết thương nơi lông mày bị tóc che khuất.
Ôn Tuyết Yểu thu lại ánh mắt, nhận lấy ô từ tay Tiểu Thử: “Dù sao cũng phải thử. Trời mưa lớn thế này, đừng nói là đi bộ quay về, chỉ cần gió lạnh thôi cũng dễ sinh bệnh.”
Nghe vậy, Tiểu Thử bất mãn lườm Nguyên Diệp một cái.
Tiểu thư vì ai mà chịu khổ chứ, rõ ràng là vì hắn.
Rõ ràng biết là sẽ bị từ chối, vẫn cố đi hỏi, chẳng phải nàng yếu đuối gì, mà là sợ Nguyên Diệp thân mang thương tích lại bị cảm lạnh.
Ôn Tuyết Yểu đã xuống xe trước, Tiểu Thử tức tối nhìn Nguyên Diệp: “Tất cả là tại ngươi.”
Nàng ném cây ô còn lại qua: “Cầm lấy, đừng để bị bệnh làm tiểu thư lo.”
Nói xong, Tiểu Thử không dám chần chừ, bước nhanh qua vũng nước đuổi theo Ôn Tuyết Yểu, chặn chiếc xe đang đi tới.
Mưa quá lớn, tầm nhìn của Ôn Tuyết Yểu mờ đi, chỉ thấy thị vệ đánh xe quay đầu nói gì đó với người bên trong. Sau đó nghiêng người nhường chỗ.
Giọng nói trầm ổn vang lên xuyên qua mưa rơi và rèm xe, khiến người nghe lòng bình tĩnh lạ thường.
“Ôn tiểu thư muốn đi cùng xe tại hạ à?”
Lời vừa dứt, một cổ tay trắng lạnh vén rèm lên.
Trong xe đốt lò sưởi, rèm vừa mở, hơi lạnh lùa vào, hoà với hơi ấm tạo thành làn sương mờ mịt.