“Lau đi.”
Nguyên Diệp siết chặt vạt áo, không nhận lấy: “Tiểu thư, không được, thân phận nô bộc dơ bẩn, sao dám dùng khăn của tiểu thư.”
Nha hoàn Tiểu Thử ngồi bên phải Ôn Tuyết Yểu vừa định lên tiếng thì bị nàng giơ tay ngăn lại, sau đó nhẹ nhàng đổi chủ đề.
“Vậy cái tên thì sao?”
“Đương nhiên là thích.” Nguyên Diệp mím môi, nhìn thẳng phía trước, vô cùng nghiêm túc.
Ôn Tuyết Yểu mỉm cười: “Vậy thì tốt.”
Biết được hắn thích cái tên ấy, chuyến đi này xem như không uổng công.
Xe ngựa lại lắc lư, Ôn Tuyết Yểu chau mày, sắc mặt hơi tái đi.
Thân thể nàng yếu đuối, vốn sợ phải đi xa, huống chi lại gặp trời mưa, đường xá gian nan.
Mơ màng giữa cơn lắc lư, nàng vô thức thϊếp đi.
Ôn Tuyết Yểu mơ một giấc mộng.
Mở đầu giấc mộng, nàng sinh ra tại phủ Tể tướng, thân phận cao quý, mười lăm tuổi làm lễ cài trâm đã đính hôn với thế tử phủ Ninh Quốc Công, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió. Cho đến khi mẫu thân mất, một người xuất hiện, phá vỡ sự yên ổn ấy.
Người đó chính là Nguyên Diệp.
Khi nàng gặp Nguyên Diệp, hắn chỉ là một kẻ đánh xe bị chủ nhà hành hạ. Vì lòng trắc ẩn, nàng đã chuộc hắn về.
Sau đó, nhiều lần được hắn cứu giúp, Ôn Tuyết Yểu càng thêm cảm mến tính cách biết ơn, báo đáp của hắn, cũng dần nảy sinh tình cảm. Thế nhưng Nguyên Diệp luôn giữ khoảng cách, chưa từng bày tỏ, khiến nàng từng cho rằng hắn đối với mình chỉ có tình nghĩa chủ tớ.
Biến cố xảy ra trong một lần hội đua ngựa. Ôn Tuyết Yểu ngã ngựa, suýt nữa mất mạng vì mũi tên lạc, Nguyên Diệp liều chết đỡ tên cho nàng, lúc hấp hối mới thổ lộ lòng mình.
Từ đó, Ôn Tuyết Yểu yêu hắn si mê, vì hắn mà hủy hôn ước, giúp hắn dự khoa cử, bước chân vào quan trường.
Trong chốc lát, chuyện đích tiểu thư Ôn gia vì một tên nô bộc hèn mọn mà từ hôn thế tử phủ Ninh Quốc Công lan khắp kinh thành. Nàng lại cam tâm tình nguyện.
Ngày thành thân, tuyết rơi đầy trời.
Nàng đội mũ phượng, khoác áo cưới rực rỡ, nhưng không đợi được thiếu niên mặc áo đỏ cưỡi ngựa đến đón, mà chỉ chờ được tin phụ thân chết thảm, huynh trưởng bị bắt giam.
Chớp mắt, Nguyên Diệp đã trở thành Thất hoàng tử, lại cưới tiểu muội cùng cha khác mẹ của Ôn Tuyết Yểu.
Thì ra hai người đó từ lâu đã có tư tình, tất cả chỉ là một màn kịch được dàn dựng.
Cuối cùng trong mộng, nàng bị muội muội – giờ đã là Vương phi – hủy dung, ném vào một ngôi miếu hoang trong trời giá rét.
Ôn Tuyết Yểu nhíu chặt mày, hàng mi run rẩy cho thấy nỗi bất an và sợ hãi.
Đột nhiên, xe ngựa xóc mạnh, rồi dừng lại.
Người trong mộng như rơi vào vực thẳm, nàng bừng tỉnh trong một trận hoảng hốt.
Đôi mắt vương vấn sương mù, hoang mang nhìn quanh, đến khi bắt gặp ánh mắt ẩn chứa lo lắng kia, toàn thân nàng run rẩy.