Sau Khi Buông Xuôi, Ta Cưa Đổ Hắc Liên Hoa

Chương 7

Vân Vãn Nguyệt cố gắng quay đầu nhìn về phía người đang nói, nhưng đó là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ đang rơi lệ đầy mặt.

Nàng ta còn không ngừng lặp lại: “Xin lỗi... Xin lỗi tiểu thư...”

Vân Vãn Nguyệt: “...”

Thật sự là... Không hề quen biết. Chẳng lẽ hệ thống thẹn quá thành giận, nên đã trực tiếp chuyển hình phạt giật điện thành đưa nàng tới cảnh giới thần kỳ nào đó à?

Số 27 bị vu oan: [Ký chủ, ngươi tỉnh táo lại chút đi. Tuy ta cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, nhưng mọi chuyện không giống như những gì ngươi đang nghĩ đâu!]

Vân Vãn Nguyệt có chút tiếc nuối: [Hóa ra không phải do ngươi à...]

Dù sao thì gần đây nàng cũng rất ngoan ngoãn, ngoại trừ việc chọc cho hệ thống không vui ra thì đối xử với mọi người đều rất thân thiện.

Số 27: [?]

Vân Vãn Nguyệt quay lại chuyện chính: [Vậy đây là đâu?]

27: [Bởi vì ký chủ không hoàn thành nhiệm vụ, cốt truyện không được kích hoạt nên ta không biết được gì hết. Còn mong ký chủ hiểu cho, nếu ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, thì mọi chuyện xảy ra với ngươi đều là ngẫu nhiên, có lẽ độ nguy hiểm cũng càng ngày càng tăng.]

Vân Vãn Nguyệt lập tức hiểu rõ. Hệ thống này vô dụng nhưng lại thích khuyên nhủ và vẽ ra mấy viễn cảnh tốt đẹp để lừa người. Đúng là kiểu quy trình quen thuộc.

Vì thế nàng dứt khoát cắt đứa liên hệ với hệ thống.

Lúc này, dây lụa đang cột trên người nàng lại tăng thêm một vòng, cơ hồ như muốn cột lên tới cổ. Nàng nhịn không được mà lên tiếng cắt ngang cái người vẫn đang không ngừng xin lỗi kia.

“Vị cô nương này, ta biết là ngươi rất đau lòng, cắt ngang ngươi có lẽ không được lễ phép, nhưng ta vẫn muốn nói. Nếu mục đích của ngươi là trói ta, hạn chế hành động của ta thì như này là đủ rồi, thật sự rất đủ rồi!”

Xuân Hoa đang định vòng dây qua cổ chợt nhìn từ chân, cho tới bả vai đã bị tấm lụa màu trắng bao trùm kín mít của nàng, động tác hơi khựng lại.

Ngay cả vẻ bi thương trên mặt nàng ta cũng thoáng cứng lại trong chớp mắt.

Hình như, hình như đúng là đủ rồi!

Bầu không khí khó có thể miêu tả khiến nàng ta xem nhẹ mấy lời nói và giọng điệu khác thường của Vân Vãn Nguyệt vừa rồi.

Xuân Hoa lưu loát buộc nút thắt cho dây lụa, sau đó đột nhiên quỳ xuống đất, giọng nói đầy vẻ bi thương: “Tiểu thư, người đừng trách Xuân Hoa, mong người đừng trách Xuân Hoa. Đại tiểu thư đã bắt giữ đệ đệ của nô tỳ, nô tỳ không còn cách nào khác...”

Vân Vãn Nguyệt nhìn cả người bị buộc chặt thì rơi vào im lặng.

Nàng không hề giãy giụa mà yên lặng nằm trên giường, không ngừng lưỡng lự giữa việc không bằng cứ nằm yên như vậy hoặc cố gắng làm rõ tình huống rồi chạy trốn.

Thậm chí, giữa những tiếng sám hối của nô tỳ kia, suy nghĩ của nàng có chút bay xa: [Giường này thoải mái quá, có vẻ như Nhị tiểu thư này không hề thiếu tiền. Hình như bị trói bằng lụa sẽ không chết, không chết thì chắc chắn sẽ được lo ăn lo uống. Nhị tiểu thư không thiếu tiền như vậy, có lẽ thức ăn cũng sẽ không kém.]

Nghĩ vậy, cảm xúc phập phồng của nàng dần dần trở nên vững vàng. Nếu như xung quanh yên tĩnh hơn một chút thì tốt rồi.

Vì thế nàng mở miệng: “Ta không trách ngươi.”

Xuân Hoa lập tức đáp lại: “Tiểu thư, nô tỳ thật sự sai rồi, tiểu thư muốn đánh muốn mắng nô tỳ đều...”

Lời còn chưa nói xong, nàng ấy đã phản ứng lại Vân Vãn Nguyệt vừa nói gì, biểu tình trên mặt nàng ấy lại cứng lại: “Cái, cái gì? Không, không trách nô tỳ sao?”