Bị Bắt Trang A Cùng Ánh Hậu Omega Hiệp Nghị Kết Hôn Sau

Chương 8

Nơi đó, hằn sâu một dấu răng, gần như có thể gọi là vết thương.

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi, sự kinh hãi của Dư Vi trong khoảnh khắc lên đến cực điểm. Không kiềm chế nổi, cô ta buột miệng thốt ra tuyệt chiêu vốn định giữ làm đòn sát thủ: "Đừng lại gần, tôi có thể đã mang thai con của A Phỉ rồi! Tối qua chúng tôi ở bên nhau cả đêm!"

Cô ta nghiêng đầu, giống như chiến sĩ phô bày huân chương, lộ ra tuyến thể của mình trên đó cũng in hằn dấu răng rõ ràng.

Trong nháy mắt, người cảm thấy hoảng loạn lại đổi thành Từ Mịch Phỉ. Đầu óc cô rối loạn: Cô đừng nói bậy, tối qua tôi làm sao đánh dấu cô được?!

Tưởng Linh Ngọc nhìn vẻ mặt biến hóa liên tục của Từ Mịch Phỉ, khẽ bật cười một tiếng, ánh mắt lướt qua gáy cô như có điều suy nghĩ, rồi quay sang Dư Vi, nói nhẹ: "Vậy à? Vậy chúc mừng trước nhé."

Dư Vi ngỡ ngàng nhìn Tưởng Linh Ngọc.

Từ Mịch Phỉ sực tỉnh, vội quát lên: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, đưa cô ta ra ngoài!"

Đám vệ sĩ áo đen lập tức không thèm để ý tới sự vùng vẫy của Dư Vi, mạnh mẽ áp giải cô đi. Dư Vi gào lên: "A Phỉ, người mà Tưởng Linh Ngọc để mắt tới là Từ Vãn Tri, không phải chị!"

Cùng lúc đó, giọng của Tần Lộ vang lên ngoài cửa: "Nhị tiểu thư, các cô cần chuẩn bị ra ngoài rồi."

"Tôi thật sự không có... Tôi sao có thể..." Từ Mịch Phỉ nghiến răng, thấp giọng nói với Tưởng Linh Ngọc một câu, rồi nắm lấy cổ tay cô ấy, kéo đến bên cạnh Tần Lộ, cứng rắn nói: "Tần Lộ, hủy buổi tiệc đính hôn đi."

Lúc này, thợ trang phục đã cầm váy áo bước vào, Tần Lộ vốn đang đứng bên chờ, nghe vậy sắc mặt cũng không đổi, chỉ lạnh lùng nói: "Nhị tiểu thư, đừng làm loạn nữa, bên ngoài khách khứa đều đang đợi."

"Không đính nữa." Từ Mịch Phỉ lập lại, giọng nói lạc đi: "Tôi muốn gặp cha mẹ, phải nói rõ mọi chuyện."

Tưởng Linh Ngọc cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, làn da thô ráp cọ xát đó là dấu vết do vết thương ở lòng bàn tay Từ Mịch Phỉ để lại. Cô liếc sang gương mặt nghiêng của Từ Mịch Phỉ, lông mày hơi cau lại.

Kỳ lạ thật.

"Tô Linh, thay đồ cho họ." Tần Lộ đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, làm như không nghe thấy sự phản kháng của Từ Mịch Phỉ, ra lệnh.

Gọi là "thay đồ", thực ra là cưỡng ép. Tưởng Linh Ngọc vừa mới đè ép xong kỳ phát nhiệt, còn Từ Mịch Phỉ thì thân thể suy yếu, căn bản không chống lại nổi đám vệ sĩ được huấn luyện bài bản. Hai người cứ như những con búp bê mặc cho người ta bài trí, bị thay lên những bộ váy áo tinh xảo hoa mỹ. Tưởng Linh Ngọc ánh mắt mơ màng, chẳng còn phản ứng gì.

Trong lòng Từ Mịch Phỉ ngập tràn tuyệt vọng.

Cô không thể đính hôn với Tưởng Linh Ngọc.

Không chỉ vì đó là bước đầu tiên của một tội nghiệt, mà còn bởi cô biết Dư Vi nói đúng. Cuối cùng, Tưởng Linh Ngọc sẽ yêu Từ Vãn Tri. Mà cô chỉ là kẻ pháo hôi thê thảm chen chân vào câu chuyện tình yêu đầy nước mắt của nhân vật chính!

Nhưng sự phản kháng của cô vô hiệu. Một đám vệ sĩ đã ép họ ra khỏi phòng thay đồ. Trong lúc vùng vẫy, Từ Mịch Phỉ nghe thấy giọng Tưởng Linh Ngọc khẽ vang bên tai: "Vô ích thôi, giữ sức đi."

"Không phải tôi sắp đặt chuyện này, tôi không lừa cô." Ánh mắt Từ Mịch Phỉ liếc về chiếc áo choàng tắm bị vứt trong góc, cô không quên trong đó còn giấu một mảnh sứ vỡ dính máu. Giờ bị thay đồ, cô mới nhân lúc hỗn loạn mà móc ra, dùng khăn giấy ướt bọc kín nhiều lớp rồi vứt vào thùng rác.

"Đưa đi." Tần Lộ lạnh lùng ra lệnh. Đám vệ sĩ lôi hai người họ vào thang máy chuyên dụng, đưa thẳng lên đại sảnh tầng 12 tổ chức tiệc.

Bị ép chen chúc giữa đám vệ sĩ, vai chạm vai, chân khó mà nhúc nhích, Từ Mịch Phỉ cố gắng giữ thăng bằng để không vô tình đυ.ng vào Tưởng Linh Ngọc.

Như sực nhớ ra điều gì, Từ Mịch Phỉ lén lấy ra một miếng dán cách ly tin tức tố loại hơi to một chút, dễ che kín vết thương.

Cô muốn dán cho Tưởng Linh Ngọc, khẽ gọi: "Tưởng Linh Ngọc, cúi đầu xuống một chút."

"Cô lại giở trò gì đây?" Tưởng Linh Ngọc sớm đã nhận ra hành động lén lút của cô, lạnh lùng từ chối cúi đầu. Từ Mịch Phỉ vội giải thích: "Chút nữa đông người, vết thương ở gáy cô dễ bị nhìn thấy, không tốt cho ngươi đâu."

Không tốt? Đây chẳng phải là dấu vết mà Từ Mịch Phỉ cố tình để lại, để khoe khoang cho mọi người cùng thấy sao? Cô ta bây giờ rốt cuộc đang làm cái gì vậy?

Trong lòng Tưởng Linh Ngọc dâng lên từng cơn sóng dữ. Từ Mịch Phỉ đùa giỡn cô thế này có vui lắm không? Khi thì người tình kéo tới, khi thì lại đòi huỷ hôn

Song trong đầu cô, bỗng nhiên hiện lên hình ảnh lúc ra khỏi phòng thay đồ, Từ Mịch Phỉ đã cẩn thận bọc mảnh sứ vỡ lại rồi mới vứt đi.

Nếu như không biết tính nết trước kia của Từ Mịch Phỉ, có lẽ cô sẽ cảm thấy cái sự tinh tế này thật đáng trân trọng.

Ngón tay Tưởng Linh Ngọc khẽ run lên, bàn tay buông thõng bên người bất giác siết chặt, nắm lấy vạt váy bên cạnh, cuối cùng chậm rãi cúi cổ về phía Từ Mịch Phỉ.

Lúc này, đầu ngón tay Từ Mịch Phỉ đã lạnh đến mức đáng sợ. Sự lạnh lẽo ấy chỉ khẽ chạm rồi rời đi, sau đó miếng dán ngăn tin tức tố được dán vững vàng lên gáy Tưởng Linh Ngọc. Từ Mịch Phỉ còn tỉ mỉ vén tóc cô sang một bên, cẩn thận che phủ kỹ lưỡng.

Miếng dán ấy còn mang theo một lớp thuốc mát lạnh, không chỉ băng bó vết thương, mà còn che lấp luôn cả "huân chương" mà cô vốn định phô bày.

Ngay khoảnh khắc đó, Tưởng Linh Ngọc đột nhiên nhận ra Cái thứ gọi là tôn nghiêm đã bị giẫm nát, nghiền vụn trong suốt hai ngày qua, vậy mà kẻ gây ra tất cả Từ Mịch Phỉ lại vừa trao trả cho cô một chút, dù rất nhỏ.

Có nên tin Từ Mịch Phỉ không?