Lúc Từ Mịch Phỉ tỉnh lại, cô đang ở trong một khách sạn. Nhìn quanh căn phòng xa lạ cùng quần áo rơi vãi khắp nơi, cô ngây người mất một lúc lâu.
Không khí trong phòng đầy ắp mùi hương, một hỗn hợp nồng đậm giữa xạ hương và tàn dư của hương hoa nào đó.
Cô không biết mình đang ở đâu. Ấn tượng cuối cùng trước khi mất ý thức là tối qua cô còn đang than phiền với bạn về quyển tiểu thuyết vừa đọc: “Đúng là rác rưởi! Tất cả những tình tiết nhảm nhí của mấy bộ truyện ABO đều bị nhét vào chung một chỗ!”
Quyển đó kể về một mối tình ngược tâm giữa một Alpha tồi tệ và một Omega đỉnh cấp.
Lúc đọc đến đoạn tên Alpha lần thứ 108 mắng chửi Omega, bắt cô gái cút đi, còn Omega thì vẫn bị pheromone chi phối đến mức không rời đi nổi, Từ Mịch Phỉ tức đến không chịu nổi, trong lòng nguyền rủa cả dòng họ tên Alpha kia tám trăm lần rồi mới đi ngủ.
Kết quả, mở mắt ra lần nữa thì cô đã nằm trên chiếc giường lớn gần 500 mét vuông, vừa nhìn liền biết nguyên chủ chắc chắn xuất thân không tầm thường, không thì làm sao có tiền thuê được loại khách sạn xa hoa thế này? Nhìn quần áo rơi vãi khắp nơi, có thể đoán được tối qua xảy ra chuyện rất kịch liệt.
Từ cửa vào đã có quần áo bị cởi bỏ, trên ghế sô pha còn nhiều hơn, còn chăn ga trên giường thì nhăn nhúm tán loạn. Thế nhưng bây giờ cô tỉnh lại một mình, bên cạnh không hề có ai.
Ngủ xong rồi chạy à? Không giống tình tiết lãng mạn kiểu người tình trốn chạy, mà có vẻ là tối qua chẳng mấy vui vẻ.
Từ Mịch Phỉ động đậy thân thể, kiểm tra qua một lượt. Trên người cô hoàn toàn không đau đớn, có vẻ là chẳng xảy ra chuyện gì. Cô nhanh chóng vén chăn kiểm tra, da dẻ sạch sẽ, không có dấu vết nào.
Ngay khoảnh khắc ấy, một cơn đau đầu dữ dội bất ngờ ập tới.
Hàng loạt ký ức tràn vào đầu.
“Đánh dấu em đi, mau lên… Đến lúc này rồi, tại sao còn không chịu đánh dấu em?”
“A Phỉ, đánh dấu em đi, hãy để em trở thành Omega của chị.”
Một người phụ nữ mềm mại yêu kiều tháo kính râm xuống, để lộ gương mặt tinh xảo vô cùng. Má cô ta ửng đỏ, hiển nhiên là đã uống rượu.
“Lần nào em cũng bảo chị đánh dấu, nhưng chị không chịu. Tại sao vậy A Phỉ, em hứa sẽ là người nghe lời chị nhất mà…”
Bàn tay của cô ta vuốt ve má cô, cặp chân thon dài quyến rũ trườn lên.
Nguyên chủ bị cô ta hôn, lại chỉ tùy tiện vỗ nhẹ lưng cô ta, bộ dáng hờ hững không để tâm.
Quần áo lần lượt rơi xuống, căn phòng tràn ngập mùi hương hoa hồng đậm đặc. Nhưng nguyên chủ lại dường như chẳng có chút phản ứng nào.
Khoan đã, mùi nước hoa này nồng quá rồi, chẳng lẽ là lọ nước hoa trong túi người kia đổ ra?
Từ Mịch Phỉ còn đang rối rắm suy nghĩ thì đột nhiên giật mình.
Để em trở thành Omega của chị…
Đầu óc Từ Mịch Phỉ như bị hàng ngàn cánh hoa hồng nở tung, hương thơm dày đặc lan tràn khắp não bộ.
Còn nguyên chủ chỉ lạnh nhạt bóp chặt sau gáy người phụ nữ kia, buông một câu: “Vậy thì phải xem kỹ năng của em thế nào, cưng à.”
Xem ra tối qua cả hai đã dùng thuốc gì đó, chơi đến mức quá khích. Nguyên chủ lại còn uống rượu, chỉ số tinh thần bị đẩy lên quá cao, còn bị dị ứng thuốc… Kết cục là ngỏm rồi.
Từ Mịch Phỉ, ở khoảnh khắc cuối cùng, mới nhận ra nguyên chủ trông giống hệt mình.
“Má ơi, chẳng phải đây chính là quyển ABO mình vừa đọc hôm qua sao?”
Cô đã xuyên vào sách rồi.