Mất Trí Nhớ Xong, Tôi Bị Vây Giữa Một Đám Chồng Cũ Nguy Hiểm

Chương 2

Đây là một bác sĩ trẻ tuổi vừa từ nước ngoài trở về.

Sự nghiệp thành công, chín chắn và ấm áp.

Anh đã mua một toà nhà tại khu thương mại đắt đỏ nhất Khải Xuyên để mở phòng khám tư nhân, mỗi ngày tiếp đón đều là những bệnh nhân thuộc tầng lớp thượng lưu.

Anh có thiện cảm với cô, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Dụ Liên hiểu rõ kiểu người như anh. Trong những người theo đuổi cô, điều kiện của bác sĩ này cũng chỉ gọi là bình thường.

Dĩ nhiên, vẫn hơn nhiều so với người chồng cũ mà cô thậm chí không nhớ nổi mặt... Nhưng mà, có còn hơn không, đúng không?

Cô dịu dàng mỉm cười: “Cảm ơn anh, nhưng chắc anh còn bệnh nhân đang đợi. Để hôm khác đi, tôi tự về được.”

Mắt bác sĩ sáng lên, lập tức bật cười: “Được thôi. Lần sau cứ gọi thẳng cho tôi, không cần phải hẹn qua trợ lý. Tôi sẽ chờ cô. Hoặc là để tôi đến đón, tôi biết có một nhà hàng rất ngon.”

Dụ Liên khẽ nhếch môi, xem như ngầm đồng ý.

Cô bước ra cửa, cầm lấy chiếc ô trong suốt của mình, tóc dài buông xoã sau lưng, trang phục giản dị nhưng khi mặc trên người cô lại đẹp đến nao lòng. Làn da lộ ra vừa phải, càng làm tôn lên vẻ thanh thuần mà cuốn hút.

Anh thích cô.

Thậm chí, anh sẵn sàng vi phạm nguyên tắc nghề nghiệp của một bác sĩ tâm lý, chỉ để tiến gần hơn một chút.

Nhưng anh cũng hiểu rõ: Cô gái ấy vừa mới ly hôn không lâu. Dấu vết mờ nhạt trên ngón tay cô là minh chứng rõ ràng nhất.

Rốt cuộc là kiểu đàn ông nào... lại có thể vứt bỏ một người như cô?

Anh không ngừng tò mò về cô gái ấy.

Buổi chiều tại trường Trung học Quốc tế Tây Dương.

Khi Dụ Liên trở lại trường, đồng hồ đã chỉ hơn bốn giờ chiều.

Phòng y tế từ trước đến nay vốn đã hiếm người lui tới.

Ở ngôi trường này, học sinh nếu bị thương thường sẽ chọn tìm đến các bác sĩ tư nhân trong gia đình.

Trường Trung học Quốc tế Tây Dương là trường học danh tiếng nhất thành phố Khải Xuyên, nơi chuyên đào tạo những người thừa kế của các tập đoàn tài chính, các gia tộc chính trị và cả những người tương lai sẽ ngồi ở đỉnh cao quyền lực.

Những thiếu gia, tiểu thư sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, từ nhỏ đã được hưởng mọi dịch vụ cao cấp nhất.

Ai cũng hiểu, được đến thực tập tại ngôi trường này, chỉ cần làm tốt việc "phục vụ" đám con cháu quyền quý kia, thì tương lai của bản thân có thể được đổi bằng một cuộc sống không lo cơm áo.

Nhưng Dụ Liên đã đánh mất cơ hội đó từ lâu.

Sau khi bị kỷ luật cấp ba bởi ban giám hiệu, cô đã bị loại khỏi đội ngũ trợ giảng của trường, bị điều về phòng y tế – nơi hiếm khi có học sinh lui tới.

Dụ Liên ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài.

Mưa vẫn rơi, không chút mệt mỏi.

Ngôi trường hào môn rộng lớn được xây trên mảnh đất đắt giá nhất Khải Xuyên, mang phong cách châu Âu với những tòa nhà gạch đỏ, dây thường xuân bám tường, dù trong màn mưa vẫn toát lên vẻ cổ kính, thiêng liêng và uy nghiêm.

“Anh Tại Vũ! Anh bị thương rồi! Đừng cử động nữa!”

“Biến.”

“Phòng y tế này rốt cuộc có ai trực không vậy? Anh Tại Vũ, em thấy nên gọi quản gia đến đón anh về thì hơn.”

“Biến hết cho tôi. Nghe không hiểu à?”

Tiếng ồn ào vang lên từ hành lang, phá vỡ không khí yên tĩnh thường thấy. Dụ Liên giật mình hoàn hồn, còn chưa kịp phản ứng thì cánh cửa phòng y tế đã bị ai đó đạp mạnh mở tung.

Trước mặt cô là một nhóm nam sinh mặc đồng phục trường Trung học Quốc tế Tây Dương, xông vào với tiếng cãi vã ầm ĩ, trong chớp mắt đã lấp kín căn phòng vốn yên tĩnh.

Cô ngạc nhiên nhìn họ:

“Các em là...?”

“Cô ơi, Hàn Tại Vũ bị thương khi đang chơi khúc côn cầu!” Một nam sinh nhìn thấy cô đang mặc áo blouse trắng liền vội lên tiếng, “Cô xem giúp anh ấy với!”

Dụ Liên ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của nam sinh đang được vây quanh như tâm điểm vũ trụ.