Ngoài sinh hoạt và ăn uống chung ra thì Ánh Tuyết được ở một phòng riêng.
Sau khi mang hành lý vào và tắm rửa xong, cô chán nản tựa người vào tường và nhắm mắt lại.
[Yên tĩnh thật. Chẵn thú vị gì.]
Từ lúc bước vào đây, cô không còn thấy bóng dáng của cô gái kia nữa. Mỗi lần ra khỏi phòng, cô đều bất giác đảo mắt xung quanh để tìm kiếm một người nhưng đã ba ngày rồi cô vẫn không thể tìm thấy.
Hôm nay, điều mà cô mong ngóng ngày đêm đã thành hiện thực. Chẳng đâu xa, người đó đã ngồi sát bên cạnh cô vào giờ ăn trưa. Trong lúc cô vẫn đang buồn chán, cố gắng sống qua ngày tại đây thì không biết từ khi nào cô bạn ấy đã đến ngồi cạnh, lại còn chủ động bắt chuyện với cô.
“Cậu sống ở đây quen rồi chứ?”
Nghe chất giọng thờ ơ khi trước đã từng nghe qua, Ánh Tuyết đang lấy đũa đâm chọt chén cơm thì dừng lại.
“HẢ? Sao cậu ở đây?” Vẻ mặt Ánh Tuyết vô cùng ngạc nhiên.
Ăn hết miếng cơm trong miệng Minh Thu mới trả lời Ánh Tuyết:
“Tớ không ở đây thì còn ở đâu được.”
“Không! Không phải. Mấy hôm trước tớ không thấy cậu.” Ánh Tuyết lắc đầu.
Minh Thu vẫn còn đang nhai thức ăn nên vẫn chưa tiếp lời được. Ánh Tuyết trông rất khẩn trương nhưng cô vẫn kiên nhẫn chờ cô bạn nuốt xong.
“À! Mọi khi tớ ăn ở khu khác.”
Vẻ mặt Ánh Tuyết khó hiểu: “Khu khác? Còn khu nào nữa ư?”
“Ực!”
“Đúng! Cậu đang ở trung tâm ngôi chùa, còn tớ thì ở phía tây nên thường ngày sẽ ăn uống và sinh hoạt ở đó. Hôm nay tớ giúp sư làm chút việc ở đây nên tiện thể ghé vào ăn luôn.”
Trong lúc Ánh Tuyết vẫn đang hình dung trong đầu về sơ đồ của ngôi chùa rộng lớn này thì bỗng Minh Thu nói:
“Tớ ăn xong rồi. Chào nhé!”
Ánh Tuyết đứng lên, vội kéo tay cô lại.
“Đợi chút, tớ đi cùng cậu.”
Chưa kịp bước bước chân còn lại ra khỏi ghế thì đã bị Minh Thu đẩy ra.
“Không được bỏ bữa. Cậu ở lại ăn hết đi.” Minh Thu hất cằm về phía khay đồ ăn vẫn còn chất đầy.
Ánh Tuyết nghe lời ngồi vào lại vị trí.
“Vậy cậu đợi…”
“Không.” Minh Thu ngắt lời. Không cần nghe thêm mà đưa ra câu trả lời ngay lập tức.
Đột nhiên mắt Ánh Tuyết ngấn nước long lanh. Cô chưa từng có loại cảm xúc này và cũng chưa từng rơi lệ nhưng không hiểu sao, tại thời điểm này sống mũi cô bắt đầu cay.
Nhìn cảnh tượng hết sức vô lý này, Minh Thu giật mình. Cô không nghĩ rằng trong lời mình nói ra khi nãy lại khiến đối phương phải tủi thân.
Minh Thu thở dài một tiếng: “Thôi được rồi. Tớ chờ cậu.”
Nghe vậy Ánh Tuyết trở nên vui vẻ hơn. Nhưng khi cô chớp mắt thì hàng nước mắt vốn đang dân cao bị trào ra. Cô lấy tay quệt nước mắt rồi xúc muỗng lớn cho vào miệng ăn vồ vập.