Mưu Đoạt Khanh Khanh

Chương 2

“Công chúa, nô tỳ thấy người cần gì phải quỳ trong điện lâu như vậy, phò mã gia không để tâm chút nào, chưa đến nửa khắc đã rời đi, chỉ nói có việc gấp, ngay cả lời từ biệt tử tế cũng không có.”

Sở Ngưng khẽ lắc đầu, nàng và phò mã Thiệu Doanh thành thân ba năm, cũng coi như hiểu đôi chút về y.

Nếu Thiệu Doanh thật lòng không muốn tới chùa Quan Âm, thì khi còn ở kinh thành đã tìm cớ thoái thác, nếu đã đến rồi, có lẽ là thực sự có việc gấp.

“Nô tỳ nhìn mà tức giận, ngài ấy đến cái lưng cũng chẳng chịu khom, làm như khom thêm chút nữa là gãy xương vậy!”

Hàm Xảo bất bình thay cho Sở Ngưng, nàng ta vốn không ưa bộ dáng phò mã gia xem nhẹ công chúa nhà mình.

Cho dù không tình nguyện, mấy năm qua cũng sống yên ổn rồi, công chúa mỹ mạo tuyệt sắc, cưới được nàng là phúc phận tu ba đời của y, sao cứ làm ra vẻ chịu ấm ức như vậy chứ?

Thành thân nhiều năm, ngoài mặt vẫn ổn thỏa, vậy mà mấy hôm nay không hiểu sao lời đồn nổi lên khắp nơi.

Những lời đàm tiếu ấy đều là do phò mã gia ở bên ngoài không giữ gìn thể diện, nên mới khiến công chúa bị bàn tán, chịu đủ điều dị nghị.

Khắp trong đến ngoài phủ toàn là rảnh rỗi sinh chuyện, lời ra tiếng vào càng lúc càng khó nghe.

Hàm Xảo thương Dụ An, hận không thể tự tay xé rách miệng bọn tiểu nhân kia, cho bọn họ biết miệng chó chẳng nhả được ngà voi, chỉ biết nói nhăng nói cuội!

Sở Ngưng chỉ cười nhạt, giọng nói nhè nhẹ: “Không sao.”

“Dù có muốn làm ra vẻ, công chúa lạy một lần là được rồi. Người không xót bản thân cũng nên nghĩ đến nô tỳ. Người quỳ lâu đến đỏ đầu gối, trở về để Trương ma ma nhìn thấy, nhất định sẽ trách nô tỳ không ngăn cản người.”

Công chúa từ nhỏ da thịt đã mịn màng yếu ớt, ngày thường không cẩn thận va chạm một chút cũng để lại dấu. Bây giờ quỳ gần hai canh giờ, không biết đầu gối thành cái dạng gì rồi.

Ở bên ngoài lại không tiện vén xiêm y lên xem xét, chỉ nhìn dáng đi của công chúa có hơi khác thường, là biết nàng đã quỳ lâu thế nào, tất nhiên rất đau.

Hàm Xảo lải nhải không ngừng, oán trách thay nàng, trong lòng Sở Ngưng lại không cảm thấy có gì nghiêm trọng.

Quỳ lâu thì sao chứ?

Ngẩng đầu nhìn Quan Âm trong đại điện, trong lòng lại âm thầm khấn vái, chỉ mong linh nghiệm mà thôi.

Không cầu con đến với mình, chỉ mong hoàng đệ mau chóng trưởng thành, đủ lông đủ cánh, không cần nương nhờ người khác che chở.