Chương 17
“Nếu đến một thành phố lạ bị lạc đường thì cậu sẽ làm gì?1. Tìm người hỏi đường.
2. Dùng bản đồ.
3. Hãy khóc to vào.”
“Hỏi đường.” Chẳng lẽ cái miệng chỉ dùng để ăn cơm chắc?
“Ờm………Cậu thích hình nào dưới đây? Hình tròn? Hình thang? Hình vuông?”
“Hình tròn.”
“Hai người đi chung một chiếc xe đạp, cậu thích ngồi phía trước hay phía sau? Phía sau? Hay là cả trước sau đều không thích?”
“Phía sau đi.” Bởi vì căn bản cậu sẽ không đi xe đạp, ngồi phía sau giao trọng trách lái xe cho người khác chẳng phải tốt hơn sao?
“Nếu có một vũng nước trước mặt, cậu muốn người đi cùng mình sẽ:
1. Cõng cậu qua.
2. Kéo tay cậu nhảy qua.
3. Kiếm đá cho cậu bước lên đi qua?”
Song Hỉ trầm ngâm.
“…………Kéo tay tôi nhảy qua.”
“Tốt, câu hỏi cuối cùng……….Cậu muốn làm gì nhất trong những vai trò sau? Anh trai? Chị gái? Em trai? ……”
Không đợi đồng nghiệp hỏi xong Song Hỉ đã không chút do dự chọn: “Anh trai hoặc chị gái.”
“Ừm, chỉ có thể chọn một thôi.”
“Vậy……..Anh trai.”
“OK!” Đồng nghiệp nhẩm tính một chút, mang theo một nụ cười gian nói ra đáp án.
“Bởi vì cậu thường xuyên cảm thấy hoang mang, nên người phù hợp với cậu sẽ là một người có tâm tính kiên định. Người ấy có thể giúp cậu gỡ rối khi cậu không biết cách xử trí tình huống, nói người đó là thầy của cậu cũng chưa đủ để diễn tả hết được. Thế nhưng sự quan tâm chăm sóc của người đó mang theo một loại du͙© vọиɠ chiếm giữ mạnh mẽ, sẽ biến thành sự khống chế chi phối cậu, lúc mới bắt đầu có lẽ cậu sẽ cảm thấy khó thích ứng được, nhưng sau này khi quen rồi cậu sẽ bình thản mà đón nhận.” Nói xong, gấp tờ tạp chí lại, đồng nghiệp cười bảo Song Hỉ còn đang chớp mắt như chưa hiểu rõ hết đáp án: “Hừm, quả đúng như tớ dự đoán.”
“………..” Song Hỉ cảm thấy nghi ngờ. “Đáp án này, hình như không đúng lắm?”
“Ai nói không chính xác. Mấy đồng nghiệp trong công ty đều đã làm trắc nghiệm qua, họ đều bảo rất đúng đấy.”
“Thế nhưng……”
“Nghe giống như tình yêu chị em vậy.” Một đồng nghiệp khác thính tai nghe thấy liền chêm một câu. “Tuy rằng một thục nữ thì rất có sức hút, nhưng “du͙© vọиɠ chiếm giữ mạnh mẽ”………Không lẽ là nữ hoàng sao?”
Một đồng nghiệp khác hừ mũi khinh thường, bất mãn đi đến trước mặt hai người đàn ông nói ra mấu chốt của vấn đề. (Hai người đàn ông ở đây là người đố Song Hỉ và người đồng nghiệp nói xen một câu lúc nãy)
“Ai nói người yêu của cậu ấy nhất thiết phải là phụ nữ……….Một ông xã chẳng lẽ không làm thầy được sao, chỉ là hơi trái lẽ tự nhiên chút thôi………” Nhỏ giọng nói xong, bắn một đạo ánh mắt về phía Song Hỉ, ánh nhìn kia, không tính là liếc mắt đưa tình, nhưng chắc chắn có ý vị sâu xa.
“Song Hỉ, có điện thoại! Đường dây số ba!”
Cảm ơn đồng nghiệp xong rồi nhấc điện thoại lên, Song Hỉ tựa người vào ghế, xoay vòng vòng trước bàn công tác. “Ai vậy?”
Giọng nói của Tương Văn Đào nghe qua điện thoại rất có từ tính: “Đang làm gì vậy?”
Song Hỉ không nhận ra mỗi lần Tương Văn Đào gọi đến đều mở đầu bằng câu nói này, cậu càng không nhận ra lời dạo đầu này thể hiện tính cách ngang ngạnh biết bao của anh. Song Hỉ ngoan ngoãn trả lời lại: “Vừa ăn cơm trưa xong, đang tán dóc với đồng nghiệp.”
Tương Văn Đào ờm một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: “Sáng nay gọi điện cho tớ có việc gì cần sao? Lúc ấy tớ đang họp.”
“À, không có gì. Chỉ là hôm nay là ngày phát tiền lương.” Ngày đầu tháng bao giờ cũng trong tình trạng túng thiếu, thật vất vả mới chờ được ngày phát lương. Nghĩ đến tấm chi phiếu giá trị kia, Song Hỉ không khỏi cảm thấy vui sướиɠ hân hoan: “Hôm nay vừa vặn là cuối tuần, tớ từng nói sẽ mời cậu và Song Khánh ăn cơm, chắc cậu chưa quên đấy chứ?”
Đầu kia điện thoại chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ của Tương Văn Đào, anh thả lỏng thân mình tựa vào ghế. “Không quên. Tối nay cậu muốn ăn gì?” Anh hoàn toàn không để ý thư kí đang nhìn mình bằng một ánh mắt kinh ngạc.
“Nên hỏi là cậu muốn ăn gì mới đúng.” Song Hỉ chỉnh lại lời anh xong, ngẫm nghĩ giây lát rồi bổ sung thêm một câu: “Đừng cho rằng tớ không đủ tiền để mời.”
Tương Văn Đào khoái trá cười nói: “Được, vậy tớ sẽ suy nghĩ xem sao.”
Cúp điện thoại xong Tương Văn Đào cũng không thèm ngẩng đầu lên, tùy ý nói một câu: “Bữa tiệc tối kia hủy bỏ.” Vừa dứt lời bèn kí roẹt roẹt lên mấy tờ công văn.
Trong lòng thư kí lập tức múa may.
Không thể nghi ngờ gì nữa, mùa xuân của ông chủ đã đến rồi ~
Buổi tối khi tới giờ hẹn, xuất hiện trước mặt Song Hỉ chỉ có duy nhất một mình Tương Văn Đào.
Thấy Song Hỉ nhìn nhìn phía sau mình, Tương Văn Đào bâng quơ trả lời: “Song Khánh không tới, cô ấy nói có hẹn rồi.” Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, một người đẹp như vậy, làm gì có chuyện ngày cuối tuần cô đơn một mình? Đương nhiên sẽ rất có nhiều trò vui để thưởng thức.
Song Hỉ vừa nghe xong, lập tức gia tăng cảnh giác: “Nó hẹn với ai cơ?” Đây quả nhiên là phản ứng điển hình của các bậc phụ huynh có con gái.
“Một anh chàng tên Uesugi, theo đuổi cô ấy đã lâu.”
“……….Là người Nhật?!” Song Hỉ cảm thấy kinh ngạc, nhưng điều làm cậu ngạc nhiên hơn cả là thái độ Tương Văn Đào dường như không mảy may để ý đến chuyện đó: Song Khánh hẹn hò với người đàn ông khác đấy nhá! Vậy mà cậu ấy có thể thờ ơ như không?!
Tương Văn Đào liếc nhìn cậu một cái, tủm tỉm cười giải thích: “Cô ấy có quyền hẹn hò với người đàn ông khác, hiểu không? Bởi vì cô ấy vẫn còn độc thân.”
Song Hỉ hoảng hốt nghĩ: Tư tưởng này……..cũng quá thoáng đi……….Tuy nói khi chưa cưới hỏi gì thì không có quyền can thiệp tự do của đối phương, thế nhưng……….
Dường như cảm thấy có chút là lạ.
Cậu nghi hoặc nhìn anh. Nếu đổi lại là mình, bạn gái đi hẹn hò với người khác như vậy, cho dù ngoài mặt có cố tỏ ra hào phóng, nhưng trong lòng không khỏi để tâm ít nhiều? Chẳng lẽ, cậu ấy với Song Khánh……..
“Song Hỉ, tớ thấy dường như có hiểu lầm gì ở đây thì phải.” Tương Văn Đào quyết định làm rõ với cậu thì hơn, miễn cho cậu suốt ngày khiêu chiến sức chịu đựng của mình: “Đối với Song Khánh, tớ chỉ coi như em gái mà thôi.”
“Em gái?” Biểu tình của Song Hỉ chỉ có một chữ: 囧.
Thì ra là hiểu lầm………
Đúng là chỉ ăn một chút cơm chiều thì không thể biết được hết vị ( phiền não vì không biết nên báo tin này cho cha mẹ như thế nào) (*), Tương Văn Đào nhìn thấy cậu không vui, vừa bực mình vừa buồn cười. “Chẳng lẽ cậu muốn làm anh vợ tớ sao? Nói thực, điều kiện của Song Khánh tốt như vậy, người theo đuổi cô ấy khéo còn tốt hơn tớ nhiều, cậu cần gì phải lo lắng quá như vậy.”
(*) Lời trong ngoặc này là của tác giả.
Thế nhưng nếu là cậu(*), thì sẽ an tâm hơn. Còn nếu là người khác theo đuổi thì…………Song Hỉ vẫn canh cánh trong lòng: “Người Nhật Bản, hừ……..”
(*) “cậu” ở đây là Tương Văn Đào.
Tương Văn Đào cười nói: “Biết làm sao đây? Theo đuổi cô ấy còn có cả người Đức nữa.”
Song Hỉ ngẩn ngơ.
Song Khánh ơi Song Khánh, em quả nhiên không tầm thường mà, định tạo liên minh quốc tế tám nước sao………..Oái, lúc này mới cảm thấy trọng trách của mình nói nhẹ mà lại nặng, nếu em gái mình đòi lấy một người nước ngoài, vậy người đầu tiên cha mẹ lột da chính là mình đây.
“………..Mau gọi điện thoại bảo Song Khánh về.”
Tương Văn Đào giả vờ khó xử nói: “Quấy rầu người khác hẹn hò sẽ bị sét đánh đó.”
“Nói cái gì chứ! Tớ là anh trai nó mà!” Song Hỉ hiếm khi có lúc nổi trận lôi đình, một phen giật lấy điện thoại ấn phím gọi. Tương Văn Đào chớp chớp mắt nhìn cậu, để xem cậu sử dụng quyền hạn của anh trai như nào, ai ngờ khi điện thoại vừa kết nối, Song Hỉ không những không nổi gió bão mà còn dụ dỗ nói: “Song Khánh, ăn cơm xong chưa? Anh và Tương Văn Đào muốn đi hát, em cũng đến đi.”