Vợ Tôi Là Thư Ký

Chương 17

Chương 17: Quá khứ p1
Nam nói đến đây thì khuôn mặt tuy đã giấu đi nỗi buồn, nhưng vẫn lộ rõ sự đau buồn, Duy nói:_ Xin lỗi tớ vô ý quá mà!

Nam cười khẽ rồi nói:

_ không sao! Là vì cậu không biết mà!

Tự dưng lúc này Duy nghĩ, là hai anh em tại sao lại khác nhau đến thế kia chứ. Một người mang nét đẹp rất châu Á, một người mang nét đẹp một cách kì lạ. Một người rất ấm áp như bình minh buổi sớm, một người thì lại vô cùng lạnh lùng khiến người ta phải khϊếp sợ. Một người là nam nhi nhưng lại hiền lành, có vẻ hơi nhút nhát. Một người là nữ nhi nhưng lại cực ký dũng cảm đồi đầu với mọi thử thách trong cuốc sống. Hai anh em cùng cha cùng mẹ sao lại khác nhau đến thế kia chứ.

Duy hỏi:

_ Mình biết mình hơi vô duyên nhưng cậu có thể kể cho mình nghe về chuyện của hai anh em cậu được không? Nếu không tiện thì thôi vậy!

Nam nói :

_ Không sao mà! Mình sẽ kể cho cậu nghe!

Thế là mọi người túm vào nghe Nam kể chuyện về hai anh em.

Câu chuyện xảy ra vào 11 năm về trước, lúc đó hai anh em mới có 5 tuổi.

Vốn dĩ nhà nó là một gia đình vô cùng hạnh phúc. Sự hạnh phúc này khiến cho người khác cũng phải ghen tỵ. Gia đình nhà nó được ông ngoại truyền lại công ty được ông bỏ bao nhiêu công sức, tâm huyết và cả mồ hôi, nước mắt. Trước ngày mà ông mất, ông gọi hai người con của ông lại rồi nói ra ý nguyện lúc cuối đời của mình. Rằng mẹ nó sẽ là người thừa hưởng công ty này của ông, còn bác nó chỉ có cổ phần và " ăn nhờ " vào số lại từ cổ phần đó mà ra. Ngoài mẹ nó ra thì bác ý là cổ đông lớn nhất của công ty đó. Lúc này nó mới được ba tuổi. Sở dĩ ông ngoại nó không để lại công ty cho bác nó vì bác ấy không hề có tài điều hành cũng như cai quản được công ty. Vì mẹ nó tuy là con gái nhưng lại thông minh, sắc sảo. Ông không muốn để cái công ty ông đã dành cả đời này xây dựng và vun đắp vào một người vô dụng. Lúc này nó và anh hai mới chỉ có 3 tuổi.

Bác nó vốn dĩ là một người rất chi là hiền lành, rất chi là " an phận thủ thường " trước giờ chưa bao giờ đòi hỏi hay hạch sách bất cứ điều gì. Nhưng khốn nỗi là con mụ vợ của bác ta lại có lòng tham quá lớn, đã có tiền lại muốn có nhiều tiền hơn. Ngày đêm rỉ tai bác những lời nói độc ác, xui bác cướp lấy công ty từ mẹ của nó. Để thỏa mãn yêu cầu của bà ta, do hàng ngày nghe những lời đó. Phần nào bác cũng không can tâm. Vì lý do gì mà ông lại không giao công ty kại cho con trai trưởng mà lại giao cho con gái thứ đó. Đáng lẽ bác ta là cả thì bác ta phải hưởng toàn bộ chứ, mẹ nó đã đi lấy chồng, đã là con dâu nhà người ta, thuyền theo lái - gái theo chồng. Dựa vào đâu mà mẹ nó được phép điều hành công ty kia chứ. Thế là đêm hôm đó bác ta dẫn người đến nhà nó. hai gia đính xẩy ra xô xát, cãi cọ. Để chiếm đoạt công ty, bác ra cầm súng bắn nó, ( vốn định uy hϊếp mẹ nó mà ) bản năng của một ngời mẹ, khi thấy con mình gặp nguy hiểm. Bà đã lao tới che chắn cho cô con gái bé bỏng của mình. Phát đạn đó găm thẳng vào tim bà, làm bà tử vong ngay tức khắc. Máu của bà bắn lên mặt nó, một màu đỏ thật là đáng sợ. Ba nó thấy thế cũng liều mạng để bảo vệ hai con mình, mụ vợ độc ác kia nhẫn tâm bắn ba nó ba phát. Một phát vào bụng, một phát vào vai trái, một phát vào ngực bên phải. Đã thê trước đó ông đã chịu không biết bao nhiêu vết chém do đám người của con mụ ác độc đó dẫn tới. Ông hôn mê ngay sau đó. Sau khi cướp được giấy tờ dùng để chiếm đoạt công ty, bà ta cười ha hả nói:

_ Bây giờ tao đã thành phu nhân chủ tịch rồi. !

Nó căm hận nhìn mấy kẻ độc ác bước ra khỏi nhà mình một cách bình thản, vì lúc này cô còn quá nhỏ, chưa đủ bản lĩnh đê đối đầu với chúng. Cô hứa với lòng mình, chỉ một thời gian nữa thôi. Cô sẽ bắt chúng nợ máu thì phải trả bằng máu.

Khác với cô dũng cảm đương đầu với mọi thứ thì cậu lại đứng núp vào một góc khóc . Năm xảy ra tai nạn cướp đi hạnh phúc gia đình nó là lúc nó và anh hai vừa tròn 5 tuổi.