Bẫy Của Sói Xám

Chương 12

Chương 11: Thử thách
Những ngày tiếp theo ở đại bản doanh, Chad và Anna luôn có mặt tại căn cứ luyện tập bắn súng. Sau mỗi lần tập anh càng nâng cao độ khó và đòi hỏi cô phải đạt kết quả vượt trội hơn. Điều này khiến Anna bị áp lực về tinh thần cộng thêm thời gian bị Chad giám sát tập huấn gần như là cả ngày, kết quả là đầu óc cô đau nhức vì suốt ngày cứ nghe tiếng súng nổ khắp nơi.

"Khi nào tôi mới được ra khỏi đây?"

"Đến khi nào tôi thấy đủ là kết thúc. Giờ thì tập trung bắn nốt cái cuối cùng đi."

Đã đứng bắn hơn nửa ngày trời khiến ngón trỏ cô hơi tê cứng vì mỏi, Anna hơi dùng sức bóp còi thật mạnh.

98 điểm. You Great!

Cô đang định tháo kính ra thì Chad ngăn lại, anh nói: "Khi đối mặt với thực tế, thứ cô bắn trúng không phải là những tấm bia đó mà là cái này..."

Sau khi Chad điều chỉnh bảng điều khiển xong, lúc này trong không gian bốn chiều mọi phần tử được thay đổi, bối cảnh dựng lên là ở trong trung tâm thương mại nơi có rất nhiều người dân đang di chuyển trên đường.

Cô quay sang nói với Chad: "Đây là gì?"

"Từ từ cô sẽ thấy, nó rất sống động và cực kì chân thực cho mà xem." Anh nháy mắt cười.

Anna không cần biết anh định tính toán điều gì, cô chỉ nghĩ hoàn thành xong bài tập cô sẽ được nghỉ. Vì thế cô bắt đầu vào tư thế giơ súng lên và xác định tầm ngắm, đột nhiên bên hai tai vang lên những tiếng động, âm thanh sinh hoạt của con người, từ tiếng trò chuyện và cả tiếng trẻ em cười giã lã... Cô hơi khựng người lại vì nhận ra những gì cô đang thấy là một cuộc sống thực tế hơn là một trò chơi được lập trình, nói đúng hơn là cô đang trãi nghiệm nó ngoài đời thực mang cảm giác như bản thân đang ở một trung tâm thương mại và trước mắt là rất nhiều con người đi lại mua sắm.

Trong lúc cô đang hoang mang thì Chad đã âm thầm nhắc nhở. "Để trở thành một sát thủ, loại cảm xúc tối kị nhất chính là động tình. Sự thương cảm luôn là nhược điểm chí mạng mà phụ nữ thì lại là người rất dễ mủi lòng, vì vậy tôi cần phải kiểm tra xem cô có đủ tư cách để trở thành người của chủ nhân hay không."

"Anh lo là tôi không thể bắn được họ?"

Chad nhếch miệng cười, một nụ cười vô cùng lạnh nhạt, anh bỗng hít sâu rồi mới lên tiếng: "Cô hoàn toàn có thể bắn được cho dù đối tượng có ở cự ly nào thì điều đó cũng thành vấn đề với cô, nhưng mà việc dám nổ súng hay không thì tôi không đảm bảo.” - Anh dựa vào vách tường và quan sát cô - “Trước đây cô chỉ được tập bắn với bia đạn nhưng lần này là đối tượng được chọn sát với thực tế, đó chính là con người. Đừng nghĩ những gì cô thấy là mô phỏng 4D, hãy xem đó là cuộc sống thật và cô bắt buộc sẽ có ngày phải đối diện với nó. Chúng tôi tuy là xã hội đen nhưng gϊếŧ người cũng có lý do, chỉ những kẻ cản đường muốn hãm hại thì chúng tôi mới ra tay trừ khử thôi, còn không thì sống như kiểu ‘nước sông không phạm nước giếng’. Đáng lẽ tôi không cần phải thuyết giảng với cô nhiều như vậy, nhưng tôi muốn cô chắc chắn một điều là, đã trở thành người trong chúng tôi thì không có đường lui đâu.”

Điều mà Chad nói cô sớm đã biết nên ngay từ đầu cô đã không muốn mình bị vướng vào hắn. Nhưng càng vùng vẫy thoát ra như càng bị lún sâu cho đến lúc này nhìn lại cô sở dĩ đã không còn lựa chọn rồi. Bỗng Anna siết chặt tay cầm súng, cô đang chuẩn bị vào tư thế thì cất giọng nói: “Đúng là hôm nay anh nói hơi nhiều rồi Chad.”

Nghe thế, anh bật cười, khác với những lần trước đây sẽ bày ra vẻ mặt nghênh chiến với cô thì lúc này anh lại thoải mái nhoẻn miệng cười, kiểu như rất thích thú trước thái độ mỉa mai của cô. Chad khẽ hắng giọng, anh trở lại với nét mặt nghiêm túc và nói: “Lần này tôi sẽ chỉ mục tiêu và cô phải bắn trúng hết.”

Trong không gian bốn chiều, vô số con người đang di chuyển trên đường hệt như ngoài đời thật, mọi kỹ xảo hoàn hảo đến mức cho ra mỗi một hành động cử chỉ vô cùng sinh động mang lại cảm giác hết sức chân thực. Chad đứng khoanh tay nhìn chăm chú vào màn hình, câu nói đầu tiên của anh chính là tiếng còi bắt đầu cho một bài kiểm tra.

"Bên phải, hướng hai giờ, người đàn ông đang nghe điện thoại."

Nghe lời anh, Anna lập tức giơ súng chỉnh góc xác định vị trí mục tiêu, mất hai giây sau người đàn ông đó đã bị bắn chết. Khung cảnh diễn ra như đời thật, cái chết bất ngờ của người đàn ông kéo theo lũ lượt mọi người xung quanh bắt đầu hét toáng lên rồi bỏ chạy búa xua, tất cả chen chúc và giẫm đạp lên nhau để thoát thân. Tiếng la, tiếng thét ngay cả âm thanh đổ vỡ cũng rõ mồn một khiến Anna lập tức nhíu mày như sắp điếc tai đến nơi.

"Chọn bất kỳ bắn ba người phụ nữ cho tôi." Chad liên tục cho ra đối tượng xử lí khiến cô không thể lơi là một phút giây nào, nhưng anh cũng công nhận kỹ thuật bắn súng của cô ngày càng rút ngắn hơn, mặc dù khung cảnh hoảng loạn nhưng mục tiêu cô ngắm trúng đều bắn hạ chính xác.

"Bên tay trái, một người phụ nữ mang thai. Hướng 10 giờ, hai trẻ em một nam một nữ. Bắn!"

Trong mắt kính hiển thị Chad thấy cô dường như đã xác định đúng mục tiêu nhưng có vẻ như cô vẫn đang ngập ngừng chưa thể bóp còi, tuy vậy anh vẫn kiên nhẫn quan sát cô sẽ định làm gì. Còn Anna, mặc dù cô biết đây vốn chỉ là một bài kiểm tra có tính chân thực cao nhưng mà trong lòng tự dưng không thể tránh khỏi sự áy náy khó tả. Ngón tay đặt ngay còi cũng bắt đầu run lên không trấn tĩnh lại được.

Chad cho rằng cô đang lo sợ động lòng trắc ẩn nên chưa dám ra tay dứt khoát, anh bình thản chia sẻ với cô. "Thực tế hay kiểm tra đều vậy, chỉ với vài giây cô dằn vặt vì đối phương thì giây sau cô đã trở thành con mồi cho kẻ khác. Cô không muốn mình chết một cách vô ích thì đừng bao giờ xem nhẹ thời gian."

Giọng nói của anh âm trầm khiến cô phải nghĩ có phải anh đang trò chuyện với chính mình thay vì đang cố tình nói với cô chăng? Anna nhắm mắt lấy lại sự bình tĩnh, mọi hành động nhỏ của cô đều lọt vào tầm mắt của Chad, anh nghĩ cô sẽ không khác gì những người phụ nữ nhu nhược ngoài kia, và chắc chắn cô sẽ không nỡ ra tay. Nhưng điều anh không đoán trước được là, trên đời không phải ai cũng như ai.

"Anh nói đúng…" - Đôi mắt cô bỗng ánh lên sự tinh quái hiếm thấy - "Nhưng ở đây tôi mới là người kiểm soát." Câu nói của cô khiến Chad càng đổ dồn mọi sự chú ý về phía cô, đến khi nghe được ba phát súng anh mới chuyển mắt nhìn lại màn hình. Ánh mắt anh bỗng sáng rực và điều đó chứng tỏ tinh thần anh đang rất tốt, cực kì tốt.

Anh nói: "Nice shot!"

Anna từ từ hạ súng xuống, cô liếc nhìn lại ba viên đạn ghim thẳng vào đầu nạn nhân, trên môi khéo nở một nụ cười hài lòng…

Trùng hợp điện thoại của Chad reo chuông, anh nghe xong liền cúp máy nói với cô với vẻ mặt vô cùng khẩn trương. "Cô đi ra ngoài cùng tôi."

Nhìn Chad nghiêm mặt đi ra ngoài cô cũng tháo nhanh thiết bị rồi chạy theo anh. Anh chạy ra chỗ bãi đất trống còn cô thì đi theo sau và đứng bên cạnh với bộ dạng lóng ngóng nhìn xung quanh thì phát hiện có mấy đám người cũng đang hấp tấp chạy thành hàng tạo thành một lối đi. Dường như toàn bộ thanh niên đều tập trung ở đây để chờ đợi một điều gì đó. Anna đội nón lưỡi trai, đứng khoanh tay ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thì thấy một trực thăng đang bay tới…

Nhưng là nhân vật nào xuất hiện? Câu hỏi này lặp lại trong đầu Anna nhiều lần cho đến lúc cô há hốc kinh ngạc sau khi nhận ra bóng dáng "ông chủ" của mình. Thời điểm Davis bước ra là cô đã đoán ra là người nào, cho dù hiện tại hắn có đeo cặp kính đen để giảm bớt đặc điểm nhận dạng nhưng rõ ràng khí chất lạnh lùng và ngạo mạn có sẵn đó không thể lẫn vào ai được. Hắn vận áo sơ mi màu trắng tôn lên nước da vàng đồng khỏe mạnh săn chắc bắp thịt, bước chân dài kiêu ngạo hệt như tính cách của con người, khi hắn không nói trông gương mặt ấy chẳng khác gì một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ.

Chad cùng tất cả đám người đồng loạt cúi thấp đầu chào đón giống như đang nghiêng chào một vị lãnh tụ nào đó. Nhưng cô thì khác, cô hướng mắt nhìn thẳng về phía Davis mà không phải dè chừng điều gì. Davis đi lại chỗ hai người và cất giọng hỏi: “Hai tuần nay thế nào?”

"Vẫn ổn thưa chủ nhân" Chad đáp, anh liếc nhìn Anna như cố ý nhắc cô hãy nói gì đi. Cô ngơ ngác không hiểu, khẽ nói nhỏ: "Nói tiếng người đi được không?"

Chad trừng mắt sau đó cẩn thận hít sâu một hơi giống như đang kìm chế cục tức mắc nghẹn. Davis làm như không thấy, hắn liền một mạch đi vào trong đại bản doanh cùng với đám người phía sau.

"Cô... giỏi lắm! Hừ." Chad tự nhiên nổi điên mà cô vẫn không hiểu mình đã nói sai cái gì.

“Này!” Một tiếng gọi thật lớn đằng sau khiến cả hai dời mắt nhìn về hướng Liam, lúc này cô mới phát hiện người đi bên cạnh anh ta còn có một người Tây khác.

Chad hơi nhếch miệng cười: "Ồ Drake, kẻ phản bội."

Hoá ra người đàn ông này tên là Drake, cô gật đầu nghĩ.

Drake giơ tay đấm nhẹ vào vai Chad, miệng vui vẻ nói: "Càng ngày cậu có tính hài hước khi nào vậy, đùa vui đấy." Chad khinh thường liếc nhìn Drake xong anh xoay người đi vào trong. Trong lúc tản bộ Liam đi kế bên cô và thản nhiên hỏi: “Cô có biết lý do lần này Boss đến đây là gì không?"

Anna lập tức lắc đầu.

"Chad không nói cô chúng ta sẽ đi Hồng Kông à?" Anh hơi ngạc nhiên hỏi, có vẻ anh cũng không ngờ là Chad sẽ quên không nói với Anna về chuyện quan trọng này.

Thấy Liam dừng bước cô cũng đứng lại theo, cô nghiêm túc nói: "Có ai nói cho tôi biết cái quái gì đang diễn ra không?"

"Anna, có thể chủ nhân sẽ đích thân sẽ kiểm tra năng lực của cô ngay bây giờ đấy..." Liam thật lòng nói tình hình cho cô nghe, nghĩ lại thấy người tội nhất là cô, sở dĩ còn không biết mình sắp tới làm gì vẫn ngây người nhìn anh.

"Cái gì? Bây giờ á? Nhưng tôi đâu có nghe Chad nói…" Cô đang nói thì từ phía sau Chad chạy lên nắm lấy cánh tay cô mà lôi qua một góc. Cô hơi tức giận giật tay ra, ánh nắng dội vào mặt khiến da cô đo đỏ vì nóng. “Tại sao anh không nói cho tôi biết hắn sẽ kiểm tra tôi.”

Chad vuốt tay ra sau gáy, anh nói: “Tôi định hôm nay nói cho cô biết không ngờ chủ nhân về sớm lại tới đây gấp đến vậy, tôi còn bất ngờ nữa là…” Lát sau anh trấn tĩnh cô bằng cách. “Đúng là chủ nhân đến đây sớm hơn dự tính nhưng mà với thực lực bây giờ của cô, tôi chắc không gì có thể làm khó được cô đâu, bình tĩnh đi."

Vừa dứt câu nói thì cô liền giơ ngón trỏ đỏ au lên cho anh xem. Chad gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, xong anh nhún vai cười cười: "Sẽ... ổn thôi. Nào, mấy trò bắn bia hay bắn diễn tập tôi đều huấn luyện cô quá tối rồi. Tôi chắc chủ nhân cũng chỉ bảo cô bắn mấy cái như cũ thôi mà."

Chỉ có một điều khiến Anna không ngờ tới, đó là Davis không phải là người có yêu cầu đơn giản như Chad nói.

"Mau bắn chết năm con ong đang bay trên cây đi."

Davis bình thản ra lệnh trong khi đang ngồi vắt chéo chân trên ghế. Hắn vừa châm một điếu thuốc vừa hướng mắt nhìn gương mặt bất ngờ của cô. Anna đội mũ lưỡi trai màu đen, vì tóc cô búi cao nên có mấy sợi xoà xuống vai nhẹ nhàng lay động theo cơ thể. Nghe Davis nói xong cô lập tức nghiến răng dành ánh mắt căm thù cho Chad ý muốn nói: "Đây mà gọi là kiểm tra 'như cũ' như anh nói hả!"

Chad cũng không khác gì cô, sắc mặt có hơi thay đổi, anh nói: "Chủ nhân, cái này cô ta chưa được tập..."

Davis đột ngột giơ tay cắt ngang. "Khi anh bị gϊếŧ, anh có được chọn kẻ gϊếŧ mình là ai hay không?"

Anh lập tức cứng họng.

"Đối mặt với tình huống bất ngờ cũng vậy, ngoài cách bằng mọi giá vượt qua thì anh còn cách bỏ cuộc. Nhưng tôi thì không cần một kẻ hèn nhát bên cạnh." Giọng của Davis rất lạnh lùng hơn nữa còn mang cả thái độ kiêu ngạo. Từng chữ, từng chữ chắc nịch lọt vào tai cô. Anna cảm thấy có chút giận dữ trong giọng nói ấy, đó không chỉ là câu nói cho Chad nghe mà còn là sự răn đe nhấn mạnh dành cho cô.

Tất cả mọi người có mặt đồng thời đưa mắt tập trung nhìn vào Anna. Chỉ bằng một cô gái đơn thuần liệu có làm nên chuyện?

Anna im lặng một hồi cuối cùng cũng mấp máy môi nói: "Được."

Davis nhướng mày, môi phảng phất nụ cười dịu dàng hiếm thấy, đó là sự hứng thú, chỉ đơn giản là một sự thích thú trước trạng thái tâm lí cô lúc này. Sắc thái Anna lập tức thay đổi ngay khi giơ súng nhắm thẳng vào mấy con ong đang bay xung quanh tổ. Ban đầu cô rất khó khăn để xác định mục tiêu vì chúng bay rất nhanh và không cách nào cố định được.

Giây phút căng thẳng này cô hoàn toàn bỏ quên cảm giác đau nhức từ cánh tay. Cô hơi nghiêng đầu, tay chuẩn bị bóp còi, tình thế hồi hộp dẫn đến tâm lí mọi người quan sát đều nín thở chờ xem.



Nếu không thể bắt chúng dừng bay, vậy thì chỉ còn cách bắn gãy cánh nó
. Suy nghĩ đó chợt loé lên trong đầu cô kéo theo đó là một tiếng súng dứt khoát vang lên, kế tiếp là âm thanh hùng dũng từ bốn phát bắn liên hoàn. Xong xuôi cô mới buông lỏng cánh tay rồi nhẹ nhàng xoay khớp cổ tay hơi mỏi.

Chad là người đầu tiên chạy lại chỗ gốc cây, ngồi xuống và chọn đúng năm con ong nằm chết dưới đất. Anh không giấu vẻ mặt ngạc nhiên liền thất thanh hỏi: "Cô... cô bắn gãy cánh của chúng?"

Câu nói của Chad làm mọi người xung quanh bắt đầu đổ dồn ánh mắt về cô nhiều hơn, tất nhiên là chờ đợi cô xác định. Anna quay lại nhìn Davis, đôi mắt hai màu trở nên long lanh trong nắng, cô cười nhẹ: "Tôi làm vậy có sai với yêu cầu của chủ nhân không?"

Davis đang nhìn cô, sự chăm chú đó kéo dài khoảng vài giây, cuối cùng hắn đứng dậy và sải bước đi tới cạnh cô. Lúc này Anna mới nhìn rõ khuôn mặt hắn, vẫn là gương mặt điển trai nhưng bao quát vẻ lạnh lùng kiêu ngạo. Anna chợt phát hiện môi hắn vẽ một đường cong thích thú. Cô không ngờ khi hắn cười hóa ra lại đẹp mê người đến vậy.

Davis đứng trước mặt cô, hắn thấp giọng nói: "Chấp nhận được!" – Vì hắn cao hơn cô một cái đầu nên lúc nhìn xuống liền thấy ngón tay cô bị sưng đỏ - "Kết thúc ở đây, cô đi vào trong băng bó đi."

Nghe vậy, Anna nhét súng vào túi áo rồi sờ sờ ngón trỏ. "Vết thương cũng nhỏ thôi."

"Vào trong!" Đột nhiên Davis gằn giọng ra lệnh làm cô thấy hơi kì lạ. Liam nhanh chân chạy lại chỗ cả hai và dẫn cô đi vào trong, trên đường đi anh có chút kinh ngạc hỏi cô: “Chad huấn luyện cô hiệu quả vậy sao? Nếu có thể lần sau cô dạy tôi một khoá được không?" Cảm thấy Anna như bỏ ngoài tai lời nói của mình, anh đột nhiên lớn tiếng nói theo: "Này, tôi nói nghiêm túc đó, Anna!"