Cô hắng giọng, dứt khoát mở lời: “Mẹ, mommy, con có chuyện muốn nói.”
Thấy vẻ nghiêm túc của con, Cố Thiên Sinh trêu chọc: “Sao thế? Đừng nói là muốn công khai bạn gái nhé?”
Doãn Nguyệt Hoa cũng nhoẻn miệng cười, ánh mắt lướt qua lại giữa Thẩm Chi Bắc và cô.
Cố Nam hít sâu một hơi, nói rõ ràng từng chữ: “Con muốn kết hôn với Thẩm Chi Bắc.”
“Đột ngột vậy sao?”
Doãn Nguyệt Hoa không phản đối chuyện kết hôn, chỉ cảm thấy hơi bất ngờ. Hai người chắc chỉ mới quen nhau không lâu, chưa tìm hiểu kỹ đã muốn cưới thì sau này dễ nảy sinh mâu thuẫn.
“Đúng là hơi gấp.” Cố Thiên Sinh gật đầu, đồng tình: “Mẹ hiểu người trẻ đang yêu đương mặn nồng, nhưng hôn nhân là chuyện hệ trọng. Mẹ mong các con dành thêm thời gian tìm hiểu nhau rồi hãy kết hôn.”
Đã ba mươi sáu tuổi rồi, mà còn bị gán cho cái danh “người trẻ đang yêu đương mặn nồng”, Thẩm Chi Bắc: "..."
Cố Nam liếc sang Thẩm Chi Bắc, cắn răng nói: “Hôm qua con làm chuyện sai, suýt nữa đánh dấu cô ấy. Hơn nữa chuyện này đã bị cánh săn tin biết rồi… con phải chịu trách nhiệm.”
Cố Thiên Sinh, Doãn Nguyệt Hoa: ???
“Con vừa nói gì?” Cố Thiên Sinh nhíu mày, ngỡ mình nghe nhầm.
“Hôm qua con làm sai, suýt đánh dấu cô ấy, lại bị paparazzi khui ra… con phải chịu trách nhiệm.” Cố Nam nhắm mắt, nhấn giọng lặp lại.
Cả bàn ăn im phăng phắc.
“Đồ khốn!” Cố Thiên Sinh đập mạnh tay xuống bàn, rồi đứng bật dậy, vung tay tát thẳng một cái khiến Cố Nam ngã khỏi ghế.
Cái tát mạnh đến mức cô ngã lăn xuống sàn, má đỏ bừng, rát buốt.
Doãn Nguyệt Hoa đau lòng, nhưng không ngăn cản, vì bà cũng thấy con gái đã vượt quá giới hạn.
“Quỳ xuống.”
Cố Nam ôm mặt, ngoan ngoãn bò dậy quỳ gối.
“Mẹ đã dạy con thế nào? Mẹ có từng nói với con, đánh dấu với một Omega có ý nghĩa thế nào không?”
Cố Nam không nói gì.
Cô không có đầy đủ ký ức của nguyên chủ, không thể giải thích mình vô tội.
Nhưng trong mắt người khác, cô chính là Cố Nam.
Hơn nữa, người bị tổn thương là Thẩm Chi Bắc — cô chỉ có thể nhận lỗi, mong khiến Thẩm Chi Bắc cảm nhận được mình không giống nguyên chủ, để cô ấy bớt đề phòng hơn.
Nhìn con gái cúi đầu không đáp, Cố Thiên Sinh càng giận.
“Qua chỗ Thẩm tiểu thư mà quỳ. Người con phải xin tha thứ là cô ấy.”
Cố Nam quỳ gối bước từng bước tới trước mặt Thẩm Chi Bắc, nói lớn: “Xin lỗi, tất cả là lỗi của em. Mong chị tha thứ. Sau này em nhất định sẽ đối xử tốt với chị.”
Vì mặt đã sưng tấy, lời nói của cô có phần méo mó.
Doãn Nguyệt Hoa bước tới, không để ý đến đứa con đang quỳ, mà chân thành nói với Thẩm Chi Bắc: “Thẩm tiểu thư, là do chúng tôi dạy con không nghiêm, để cô chịu uất ức. Cô muốn phạt thế nào cũng được, tôi và Thiên Sinh không có ý kiến. Có điều kiện gì, xin cô cứ nói thẳng.”
Là một Omega, Doãn Nguyệt Hoa hiểu rõ nếu bị cưỡng ép đánh dấu thì tổn thương đến thế nào.
Bà càng dịu dàng, Thẩm Chi Bắc lại càng nhớ đến cha mình, những lời trách móc đã chuẩn bị sẵn lại nghẹn lại trong cổ.
Hơn nữa...
Thẩm Chi Bắc nhìn Cố Nam bằng ánh mắt phức tạp — người phụ nữ này... dường như đã hoàn toàn thay đổi.
Cả gia đình họ Cố cũng nằm ngoài dự đoán của cô.
Cố Nam thật sự dám tự thú lỗi lầm? Mà cả hai mẹ cô ấy đều không bênh vực, thậm chí giao quyền quyết định cho cô?
Nếu đây là diễn kịch... thì cái giá phải trả cũng quá đắt.
Ánh mắt cô thoáng lướt qua gương mặt đã sưng tấy của Cố Nam.
Đinh Tử Nghiên không nói gì, để cô tự quyết.
Thẩm Chi Bắc không còn là cô gái trẻ, mà là người phụ nữ trưởng thành ba mươi sáu tuổi, biết cân nhắc thiệt hơn.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cô mở miệng:
“Tôi sẽ kết hôn với Cố Nam. Nhưng tôi hy vọng, sau khi kết hôn, mọi người không can thiệp vào công việc của tôi. Tôi thật sự rất yêu diễn xuất.”
“Đương nhiên không thành vấn đề. Tôi rất thích phim của Thẩm tiểu thư. Omega kết hôn rồi cũng cần có sự nghiệp riêng chứ.” Doãn Nguyệt Hoa cười đáp.
Chính bà là nhà thiết kế trang sức hàng đầu của Nguyệt Thăng — thương hiệu dưới trướng tập đoàn Cố thị, nên hoàn toàn ủng hộ quan điểm đó.
“Con nói nghe xem?” Bà quay sang đứa con gái vẫn đang quỳ.
"Tất cả tài nguyên của Chanh Tâm sẽ ưu tiên cho Thẩm tiểu thư." Cố Nam che mặt đáp, má sưng đến mức gần như không mở miệng nổi.
“Rất tốt. Tài nguyên để cô ấy dùng, con cũng bớt diễn lại. Coi phim con xong hai mẹ con chẳng biết khen gì.” Doãn Nguyệt Hoa chẳng nể nang gì mà mỉa một câu.
“Mẹ đúng là mẹ ruột con rồi...” Cố Nam rầu rĩ nhìn bà.
“Nếu không phải mẹ ruột, lúc nãy đã là đánh hội đồng rồi.” Doãn Nguyệt Hoa hừ lạnh, nhéo nhẹ lên má con: “Không đau hả? Đau thì bớt nói lại.”