Nhà Trọ Hoa Yêu

Chương 19

Chương 19: Rất muốn nói cho nàng biết
Chước Tử đang mong chờ Thư Sinh đem pháp bảo gì đó cho mình, ai dè hắn đem cả người giao phó cho nàng, nói là phải cùng nàng đi Minh Giới! Nàng nghi ngờ đánh giá cơ thể hắn, nhéo nhéo cái tay, mặt biến sắc xua tay: “Chưởng quầy, tốt nhất nên ở lại trông nhà với Đại Hoàng đi!”

“Hức hức!”

“…”

Chờ đến đêm, con đường đến Minh Giới dần dần mở ra, trong lòng Chước Tử càng bất an, Yêu Giới cùng Minh Giới xưa nay không qua lại, cho dù ngẫu nhiên có việc phải đến, chỉ cần liếc nhìn hay nhỡ làm cái gì đó e cũng phải dè chừng đối phương hiểu nhầm là kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không chừng còn đánh nhau chí mạng. Thế nên trước khi ra khỏi cửa nàng đã phải đứng trước gương nhe răng luyện tập bộ dáng hòa ái, thân thiện.

Cảm nhận được âm khí nặng nề bên ngoài, Chước Tử liền đi theo ngõ nhỏ ra xem, thì thấy quỷ dạ xoa bắt đầu tuần tra, cửa của Minh Giới… đã mở.

Nàng hít sâu, định nhấc chân bay đi thì cánh tay bị túm lại, quay đầu sang nhìn, mắt sáng lên: “Cao Nhân!”

Thấy biểu tình vui vẻ cùng kinh ngạc trên gương mặt xinh xắn của nàng, lại nghĩ đến hôm nay còn bắt mình trông nhà với Đại Hoàng, Cao Nhân không khỏi ăn dấm chua. Không được, không thể tra tấn chính mình được, phải nhanh chóng tìm thời cơ thẳng thắn trao đổi với nàng. Không chừng còn…có thể nhận ra?

Hắn cười cười: “Ta đi Minh Giới cùng nàng nhé.”

Chước Tử khựng lại: “Minh Giới rất nguy hiểm, bọn họ còn chống đối với thần tiên hơn cả yêu quái đấy. Cao Nhân à … Ngươi chắc là thần tiên phải không?”

Cao Nhân gật đầu: “Đúng thế… Nhưng cũng không hẳn như thế… Mà chả sao đâu, bỏ ô ra che là được rồi.”

Vừa nói xong thì rút một cái ô từ phía sau ra, Chước Tử hoàn toàn không biết hắn lấy thứ đó từ chỗ nào. Xòe ô ra, cũng như bao cây ô bình thường khác, trên đó cũng dùng mực tàu phác họa, núi non sông nước, rừng trúc tươi xanh. Nét nhạt phác cành, nét đậm họa lá, thậm chí còn thấy rõ cả từng đường gân trên chiếc lá. Thấp thoáng còn thấy nước chảy róc rách trong rừng trúc ấy, giao hòa với cảnh sắc xa xa, chỉ qua vài nét chấm phá, đã hiển hiện rõ ràng.

“Chiếc Yên Vũ Tán này có thể khiến mùi của chúng ta giống với Minh Giới”. Hắn hạ mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng giơ tay, nhẹ giọng nói: “Mau đứng dưới tán ô nào.”

Chước Tử nhìn nhìn hắn: “Cao Nhân, ngươi cũng thật nôn nóng… Minh Giới quả nhiên là nơi nguy hiểm mà.”

Cao Nhân cười ha ha: “Cho nên chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh, mau chóng tìm lại hồn phách của người cháu kia.”

Chước Tử gật đầu, nhưng lại thấy có gì sai sai: “Làm sao ngươi biết chuyện của người cháu ấy? Còn chuyện ta định đi Minh Giới nữa…”, sau lại nghĩ ra, xuân tâm nhộn nhạo, mặt liền ửng đỏ: “Hóa ra ngươi vẫn luôn ở gần bên ta, nhưng chỉ khi có việc khó cần giúp mới lộ mặt.”

Cao Nhân mấp máy môi, không trả lời nàng, cuối cùng tiếp tục lo lắng, nếu nàng biết về Thư Sinh thì chẳng phải hỏng hết cả hình tượng sao?

Tán ô không lớn lắm, Cao Nhân toàn thân cứng nhắc, Chước Tử ở rất gần hắn, gần đến mức có thể nghe được cả tiếng thở của hắn, nàng ngẩng mặt nhìn hắn, thấy gương mặt căng thẳng ngay cả cơ thể cũng cứng đờ. Liền thầm nghĩ, quả nhiên Cao Nhân thực sự rất hồi hộp.

Hai người khom lưng phóng về phía ngã tư đường, đến khi sắp chạm vào tảng đá trên đường thì một luồng sáng nứt ra, rơi xuống liền trông thấy một vùng hoa bỉ ngạn.

Đi hết đoạn đường ngập tràn hoa này là đến Minh Giới. Nếu là hồn phách đều phải đi qua chỗ này, nghe nói nếu cứ liều lĩnh đi lối này sẽ chìm trong oán niệm của kiếp trước, thực sự là một con đường vô cùng âm u. Tới lối rẽ, một đường đi Vong Xuyên, một đường đến cầu Nại Hà, còn lại đến Diêm Vương thành.

Hàng vạn sinh linh của lục giới đều có cuộc sống và khu vực riêng. Mặc dù là hồn phách nhưng cũng không thể lập tức đầu thai chuyển thế nên phải tìm chỗ yên ổn làm ăn, chờ cơ hội chuyển thế. Bởi vậy cũng lập nên thành trấn.

Lúc bước vào con đường có lửa soi, Chước Tử mới biết vì sao chiếc ô này có tên gọi là Yên Vũ Tán. Khi nãy cứ nghe thấy tiếng mưa rơi, còn tưởng là Minh Giới có mưa nhưng khi nhìn ra ngoài thì đường khô cong. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy nước từ trên núi cao chảy xuống, cả rừng trúc rung động, nghe cả tiếng mưa rơi trên lá cây.

Cao Nhân cười nhẹ: “Chúng đang thanh lọc quỷ khí, khiến quỷ khí không thể âm thầm xâm chiếm.”

Chước Tử hiểu ra thì kéo lấy quần áo hắn, dịch dịch lại gần, phòng trừ rước phải phiền toái không đáng có: “Chúng ta đến quán trà phía trước hỏi thăm đi.”

“Mỗi ngày có hàng ngàn hàng vạn hồn phách ra vào quỷ thành, nếu hỏi như thế không tìm được đâu.”

Nghe là biết Cao Nhân đã có cách, đôi mắt Chước Tử càng sáng tỏ hơn: “Thế đến nơi nào để hỏi được?”

“Diêm La Điện.”

“…”, Chước Tử làm mặt đáng thương nhìn hắn, nước mắt lưng tròng: “Cao Nhân à, chúng ta không thể đến đó … chịu chết được đâu.”

Cao Nhân không nhịn được cười, nói: “Không sao đâu.”

Tuy nói thế nhưng trong lòng vẫn không yên tâm… Đó là Diêm La Điện đấy, là nơi Diêm Vương gia cai quản đấy! Nơi này cũng như dân đen tự ý xông vào nha môn, nhẹ thì bị đánh cho mấy cái còn nặng thì bị tống vào đại lao, nếu bị tra ra thì nàng làm sao bây giờ.

Nàng bám cánh tay Cao Nhân, cảm thấy an toàn khi dựa vào thân hình cường tráng ấy, quả thực nam tử này có một cơ thể thật ổn. Nàng bỗng nhớ tói dáng người gầy gò của Thư Sinh, lắc lắc, quyết định trừ vài điểm.

Tuy nàng chưa từng tới Diêm La Điện nhưng lại cảm nhận được quỷ khí nồng đậm, âm khí lạnh lẽo thổi đến khiến mu bàn tay đều thành màu tím, liền rúc đầu vào sau Cao Nhân, run run rẩy rẩy nói: “Trực giác cho ta biết, còn chưa đến Diêm La Điện ta đã chết vì lạnh rồi.”

Cao Nhân cúi đầu nhìn nàng, suy tư một lúc, dùng tay trái cầm dù, còn tay phải nắm tay nàng. Chước Tử định giật lại theo phản xạ, nhưng cái tay kia rất nhanh bị nắm chặt, hơn nữa lại truyền nhiệt liên tục không dứt, đem hàn khí xua tan, khiến thân thể ấm áp dần lên.

Nắm bàn tay mềm mại trong tay, thực sự là… Thực sự là thoải mái lắm… Cao Nhân âm thầm cảm thán, nhìn nơi vừa giá vừa lạnh như mùa đông kia, nhếch miệng, đã bao năm không dọn dẹp rồi, giờ thành cái bộ dạng thế này, tường tróc nứt lung tung, lần sau quay lại… nhất định phải hỏi thăm đàng hoàng mới được!

Chước Tử từ bé chưa từng nắm tay đàn ông, không phải, khi chơi với Bách Thụ ca và Hồ Lô mập có chạm tay thì được tính không nhỉ? Nhưng cảm giác lúc ấy với bây giờ hoàn toàn không giống nhau! Len lén nhìn Cao Nhân, ai, lại thành kẻ đầu gỗ mất rồi.

Cuối cùng cũng đến Diêm La Điện, Chước Tử đứng run rẩy, không phải là lạnh mà là sợ hãi! Nàng ngẩng đầu nhìn cái bảng hiệu kia, cây khô quấn quanh lại còn có quạ đen nữa, thỉnh thoảng còn kêu mấy tiếng chói tai rồi nhìn nàng chằm chằm nữa. Trong đầu hiện ra cảnh tượng mấy tên điểu yêu xúm vào rỉa rỉa bay qua bay lại, Chước Tử lập cập cúi đầu: “Làm ơn đừng ăn thịt ta, làm ơn đừng ăn thịt ta.”

“Đừng sợ”. Cao Nhân dùng tay trái thu ô, vừa gập lại khiến Chước Tử sợ ngây người, thấy yêu khí của mình tràn ra bốn phía, thiếu chút là ngất xỉu.

Một lúc sau, đầu trâu mặt ngựa nhảy ra, tay cầm tam xoa kích: “Yêu quái to gan, dám xông vào Diêm La Điện, có biết tội gì không?”

Cao Nhiên mở miệng nói: “Tiểu..à, xin hỏi Diêm Vương có ở đây không?”

“Đại nhân là người ngươi muốn thì gặp đấy à, còn không mau rời đi.”

Người trong điện bị tiếng nói làm kinh động, khẽ thấp giọng hừ. Chước Tử nghe thấy âm thanh ấy, chỉ hận không thể kéo Cao Nhân bỏ chạy như điên, thà ở quỷ thành tìm kiếm lâu lâu còn hơn mạo hiểm phiêu lưu thế này. Vừa mở mắt ra nhìn đã thấy một cái đầu cực to lù lù trước mặt, mắt mở trừng trừng, lệ khí tràn đầy. Lại nhìn theo hướng dưới đầu hắn thì thấy một cái cổ thật dai, thân mình vẫn còn trong đại điện. Việc này Chước Tử vẫn có thể chấp nhận nhưng chưa kịp hoàn hồn đã thấy hắn mở to mồm đầy bồn máu, liền trợn tròn hai mắt, hôn mê luôn.

Cao Nhân vội vàng ôm chặt nàng trong ngực, nhướng mày, tát bay cái đầu kia.

Đầu trâu mặt ngựa há hốc mồm, lao đầu chạy theo hướng sáng kia: “Đại nhân! Đại Nhân!”

Chước Tử nghĩ mình đã chết, lại còn chết theo kiểu bị một con quái vật ăn vào bụng rồi tiêu hóa hết. Vừa hé mắt lại thấy có chút ánh sáng, không phải đang ở trong bụng vậy thì ở đâu đây?

“Tỉnh rồi à?”

Chước Tử nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng này thì cố gắng mở mắt, thấy Cao Nhân đang ngồi xổm bên cạnh nàng. Còn chưa có chết nha! Đột nhiên có cảm giác sống sót sau tai nạn, khiến nàng bật dậy ôm lấy hắn, nức nở: “Ta tưởng sẽ chết cơ chứ, sau này có đánh chết cũng không tới Diêm La Điện đâu, ta sẽ sống thật tốt, làm một cái cây thược dược khỏe mạnh thôi, oa oa oa.”

Sau khi… Chước Tử rời xa hắn, hình như càng lúc càng giống đầu gỗ, chẳng lẽ hắn cũng bị hù sợ!

Cao Nhân trù trừ một lúc mới khịt mũi nói: “Người dọa nàng là Diêm Vương, ngài ta hối hận vì làm nàng hôn mê nên ta nhân cơ hội đó hỏi thăm tung tích của người cháu kia, ngài ta hết sức hào phóng chỉ dẫn.”

Chước Tử kinh ngạc: “Hóa ra Diêm Vương là người dễ nói chuyện như thế”. Lại hỏi tiếp: “Thế người cháu ấy ở nơi nào vậy?”

“Đang xếp hàng chờ thuốc ở cầu Nại Hà.”

Chước Tử bật dậy: “Chúng ta mau mau qua đó đi, trước khi hắn đầu thai phải cho hắn gặp lại bà cụ một lần.”

Cao Nhân đứng lại, định ngăn cản nàng nhưng sau khi suy nghĩ một lúc thì không nói nữa. Chước Tử đi được năm sáu bước rồi hắn mới cất bước thì lại dừng lại, bên tai có tiếng nói từ xa xa truyền đến: “Diêm Vương vừa nói là bên này mà”, “Cố ý trốn tránh thì cũng khó tìm”, hắn ngẫm một lúc, liền vung tay, áo xanh biến thành màu xám, lại là một Thư Sinh nhã nhặn.

Hai người kia đi ngang qua hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi tiếp tục lao đến cầu Nại Hà. Thư Sinh cười cười rồi lập tức đuổi theo Chước Tử, không nhanh không chậm đi phía sau.

Đến khi phát hiện Cao Nhân không đi theo thì Chước Tử đã đến gần bờ sông rồi. Quay qua quay lại không thấy thân hình của hắn, trong lòng liền sợ hãi vô cùng. Nhìn kỹ thì thấy một người xoay lưng về phía mình. Nàng híp mắt đánh giá vài lần, nhảy lên phía trước, hắn nghiêng người né. Chước Tử tức nhe răng: “Chưởng quầy!”

Bị bắt quả tang rồi…

“Tên Thư Sinh ngốc kia, dám bỏ lại khách điếm cho Đại Hoàng mà chạy đến đây!”

“… Ta chỉ muốn nói với nàng vài câu thôi”. Thư Sinh đang muốn mở miệng nói lại thấy hai kẻ kia đi tới đi lui, thật muốn…lao tới tát cho một cái…

Chước Tử tức giận một lúc, mới nhớ ra giờ là nửa đêm, khách điếm cũng không có khách đến. Lúc này trong lòng mới giãn ra được chút, lại nghĩ… người này biết rõ Quỷ Vực nguy hiểm mà còn cố tới, có khi nào… là lo lắng cho nàng? Nếu thế thì sao chỉ trích hắn được nữa chứ.

“Qua bờ Vong Xuyên, con đường bất tử. Cầu Nại Hà, canh Mạnh Bà, đoạn tuyệt nghiệt duyên.”

Âm thanh già nua quanh quẩn bên tai, trầm thấp ngâm nga ai oán, tràn đầy phiền muộn. Chước Tử ngẩng đầu nhìn hướng bên kia, thì thấy một cái trán có nốt ruồi đang đưa tay nhận bát thuốc. Nàng sửng sốt, bộ dáng kia không phải giống như Tiểu Hoa Đăng miêu tả sao, đúng là người nàng muốn tìm mà, liền hét lớn: “Không được nhúc nhích!”

Lũ quỷ khựng lại, quay nhìn hướng của nàng… Cướp, ăn cướp hả?