Tất Cả Đều Là Đồ Thần Kinh

Chương 3

Đàm Mộc Khê khẽ nhếch khóe môi. Ngũ quan thanh tú lạnh lùng như đóa hồng giữa trời tuyết, bất chợt nhuộm chút ấm áp, bừng nở ngay khoảnh khắc ấy. Cô vừa cười, hình bóng phản chiếu trong gương cũng sáng bừng thêm vài phần.

Khương Ngộ, cái tính lầy đến chết cũng không sửa được.

Đàm Mộc Khê vẫn nhớ, cái đêm Khương Ngộ biết được Mạnh Tinh Từ kỳ thị đồng tính, cô ta khóc đến sụt sùi, ôm điện thoại nức nở gọi video với cô. Lúc đó, Khương Ngộ đang mở chai bia thứ tám, nước mắt chảy ròng ròng: “Cô ấy sao có thể kỳ thị chứ! Sao có thể như vậy! Tôi còn đang ở tận hố sâu, còn đang ship cô với cô ấy điên cuồng, cô ấy sao có thể kỳ thị huhu…”

Đàm Mộc Khê lúc ấy chỉ thấy buồn cười: “Lúc tôi yêu đương cũng chưa thấy cô khóc thảm thế này.”

“Không giống nhau!” Khương Ngộ ôm chai bia, mặt đỏ bừng, nồng nặc mùi rượu: “Cô yêu đương thì vẫn còn cơ hội chia tay, còn cổ mà đã kỳ thị thì không còn tí hi vọng nào luôn!”

… Đàm Mộc Khê lúc đó thật sự không biết nên nói cảm ơn hay xin lỗi.

Không rõ nếu bạn gái chính thức của cô, Lưu Thư Quân, mà nghe thấy câu đó, sẽ có tâm trạng gì nữa.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Điện thoại rung lên, thông báo tin nhắn mới bật sáng phía trên cùng. Là thư ký của Lưu Thư Quân gửi tới.

[Đàm tiểu thư, bên cô bốn rưỡi có thể kết thúc được không?]

Đàm Mộc Khê liếc đồng hồ ở góc trên màn hình: 4:20.

[OK.] Cô trả lời ngắn gọn.

Thư ký nhắn tiếp: [Vậy tôi sẽ đợi cô ở cửa lúc 4:30.]

Sau lưng vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó là trợ lý đẩy cửa bước vào.

Đàm Mộc Khê ngoái đầu lại, thấy trợ lý cầm cà phê bước tới, đặt lên bàn cô. Thành cốc lạnh buốt đọng hơi sương, một chiếc ống hút cắm bên trong.

Đàm Mộc Khê nhấp một ngụm, vừa lạnh vừa đắng lại vừa chát, mùi vị quen thuộc.

Đơn Oanh Phong mỉm cười: “Đàm tiểu thư, vừa rồi đạo diễn Hạ nói Mạnh tiểu thư sắp tới rồi.”

Đàm Mộc Khê khuấy nhẹ ống hút, hờ hững nói: “Cô nói với đạo diễn một tiếng đi, tôi lát nữa có việc, không quay được.”

Nụ cười của Đơn Oanh Phong cứng lại ngay trên mặt, trông có phần buồn cười. Cô ta há miệng: “Hả?”

“Hả cái gì?” Đàm Mộc Khê ngẩng đầu, giọng lơ đãng: “Không nghe rõ tôi nói gì à?”

“Nghe… Nghe rồi.” Đơn Oanh Phong căng thẳng đến lắp bắp: “Tôi đi nói ngay.”

Nói xong như bôi dầu dưới chân, chạy vèo ra ngoài.

Đàm Mộc Khê vừa uống cà phê, vừa liếc nhìn tin nhắn từ Khương Ngộ đang bắn như súng liên thanh.

[Nhưng tới giờ tôi vẫn khó tin cô ấy lại kỳ thị…]

Cô đặt cốc cà phê xuống, lấy khăn tẩy trang đắp lên mắt, xoa nhẹ. Chẳng mấy chốc lại mở mắt ra, màn hình vẫn sáng, Khương Ngộ vẫn đang spam.

[Cô nói xem có phải còn nguyên nhân khác không?]

[Hôm qua tôi lướt bài thấy có biết bao nhiêu fan nghe tin hai người hợp tác lại, khóc như mưa đấy! Nếu họ biết Mạnh tiểu thư kỳ thị thì chắc khóc còn thảm hơn tôi luôn!]

… Khá là thảm thật.

Đàm Mộc Khê nhớ lại lúc Khương Ngộ chia tay cũng đâu có khóc thảm đến mức ấy.

Cô xoa mắt, trả lời: [Cô tính tung tin à?]

Khương Ngộ: [Làm sao có thể! Cô nghĩ tôi là loại người nào chứ!]

Điện thoại rung lên hai cái. Là tin nhắn của trợ lý Đơn Oanh Phong: [Đàm tiểu thư, tôi đã nói với đạo diễn rồi.]

Cùng lúc đó, tin nhắn của Khương Ngộ cũng lướt ngang màn hình: [Tôi chỉ là thấy buồn thôi…]

Đàm Mộc Khê nheo mắt bấm vào khung chat, an ủi: [Thật ra cô không cần buồn đâu. Cô không thấy hiện giờ cô ấy và tôi càng hợp nhau hơn à?]

Bên kia nhanh chóng gửi về hai chữ: [Hợp nhau?]

Đàm Mộc Khê: [Cô ấy đến trễ, tôi về sớm. Một cặp trời sinh. Không hợp nhau thì còn ai hợp?]

Gửi xong, cô ngẩng đầu nhìn về tấm ảnh đại diện quen thuộc, lại nhìn giao diện trò chuyện xa lạ, ánh mắt hơi dừng lại, mí mắt cụp xuống, liếc qua tên ghi chú phía trên màn hình: [Mạnh Tinh Từ].