"Ba Thẩm vừa mới nằm viện mấy hôm, mà đã tốn mấy chục triệu rồi. Còn đang bàn tính chuyện bán nhà đây. Nếu tụi con không mang tiền về kịp, ba con lần này thật sự không cứu được đâu."
Thẩm Khê vừa nghe xong liền òa khóc.
"Con đặt vé máy bay ngay. Mẹ, mẹ đừng lo, tụi con sẽ về liền. Mẹ nói với ba, bảo ba ráng chịu đựng, đừng bỏ cuộc, đợi tụi con về. Con sẽ xoay tiền, con đi ngay đây."
Đến câu cuối cùng, Thẩm Khê nghẹn ngào tới mức nói không nên lời.
Trương Diệp dù đã cố giữ bình tĩnh, nhưng hiển nhiên những lời đó làm anh ta không chịu nổi, sắc mặt chợt trở nên vô cùng khó coi.
Thêm tiếng khóc của con nít bên kia điện thoại làm đầu dây rối tung cả lên.
Không nói thêm gì nữa, Trình Như chỉ giục họ nhanh chóng về ngay rồi cúp máy.
Trong phòng lập tức chìm vào một khoảng im lặng nặng nề.
Có lẽ vì Thẩm Khê khóc quá thương tâm, vợ chồng nhà họ Thẩm, kể cả Thẩm Tông, mắt ai cũng đỏ hoe.
Cố Chính Sơ và Cố Khải cũng đều im lặng, không ai nói nổi một lời.
Cuối cùng, Thẩm Tông nhỏ giọng hỏi:
"Mẹ, mẹ nghĩ chị con với anh rể có về kịp không?"
Trình Như không trả lời.
Cô lại nhìn sang ba, nhưng Thẩm Kiến Nghĩa thì tránh ánh mắt của cô.
Thẩm Tông mím môi, rồi bằng giọng điệu vô cùng kiên định nói:
"Con tin là được. Chị con nhất định sẽ về. Ba mẹ, hai người phải tin vào chị ấy!"
Sau đó, họ tiễn Cố Chính Sơ về nhà trước, rồi vợ chồng Thẩm Tông cùng nhau quay lại căn hộ thuê gần nhà xuất bản.
Với cả Thẩm Tông và Cố Khải, đây là lần đầu tiên họ được ở gần nhau sau thời gian dài xa cách. Không cần nói nhiều, sự thân mật đã âm thầm nảy sinh.
Thành ra sáng hôm sau, suýt nữa hai người ngủ quên.
Sau khi rửa mặt xong, Cố Khải lo thủ tục nghỉ việc như đã bàn, còn Thẩm Tông thì bắt đầu thu dọn đồ đạc trong nhà.
Do là ký túc xá tập thể nên căn phòng cũng không lớn, đồ đạc không nhiều lắm.
Để có thể tận dụng tối đa không gian trong tương lai, tối qua Cố Khải đã hỏi kỹ Thẩm Tông về cách sử dụng không gian đó.
Anh biết được nơi đó dù thời gian có tạm dừng, đồ đạc để vào vẫn y nguyên, lấy ra sẽ không bị xô lệch gì, dù có đặt hờ hững cũng chẳng sợ bị rơi. Vậy nên anh lập tức lấy giấy bút ra, vẽ một sơ đồ sắp xếp đồ đạc.
Bản vẽ rất chi tiết, đồ điện, bàn ghế,... đều được vẽ thu nhỏ đúng tỉ lệ, bố trí vào vị trí hợp lý nhất, không lãng phí chút không gian nào.
Thẩm Tông nhìn bản vẽ mà bỗng phát hiện, cái không gian 20 mét vuông kia thật sự đủ chỗ để nhét hết mọi thứ trong nhà.
Làm theo bản vẽ, chỉ trong chưa đến nửa buổi sáng, Thẩm Tông đã dọn sạch toàn bộ.
Vừa thu dọn xong thì kỹ thuật viên tháo điều hòa cũng tới.
Vừa lúc ông tháo xong hai cái máy lạnh trong phòng khách và phòng ngủ, thì Cố Khải cũng về tới nơi.
Nhìn căn phòng trống trơn, ánh mắt anh đầy luyến tiếc.
Dù sao thì nơi đây cũng là chốn họ đã sống suốt ba năm qua, gắn với biết bao kỷ niệm.
"Ổn hết rồi chứ?" Thẩm Tông hỏi.
"Anh đã trao đổi với cấp trên và nộp đơn xin nghỉ việc rồi, chỉ còn vài thủ tục nữa, nhưng cũng không cần đi làm lại." Cố Khải đáp.
Thẩm Tông gật đầu.
Chỉ cần không phải đi làm là được, mấy thủ tục còn lại có làm hay không cũng không quan trọng.
Theo như đã bàn trước đó, kỹ thuật viên giúp họ chất điều hòa lên xe, sau đó trực tiếp chuyển về biệt thự.
Bên đó, ba Thẩm, ông Thẩm Kiến Nghĩa, đã đợi sẵn.
Còn Thẩm Tông và Cố Khải thì cùng quay lại ký túc xá trả chìa khóa, lấy lại ba mươi triệu tiền cọc.
Sau đó hai người cùng tới ngân hàng gặp Trần Húc, học trò cũ của mẹ Thẩm Tông.
Trần Húc lớn hơn hai người họ một chút, trông chừng ngoài ba mươi.
Vừa thấy Thẩm Tông, anh liền cười:
"Có khi em chẳng nhớ anh là ai, nhưng anh thì còn nhớ rõ lúc em theo mẹ đến trường dạy học. Hồi đó em thắt tóc đuôi ngựa, vừa đi vừa nhảy nhót vui ơi là vui. Vậy mà chớp mắt đã bao nhiêu năm trôi qua, em giờ lớn thế này rồi."
Nghe xong, Thẩm Tông cũng bật cười, lễ phép gọi:
"Anh Húc."
Mẹ cô từng dạy nhiều học trò, cô không thể nhớ hết, nhưng mấy anh chị học trò thân thiết thì vẫn nhớ cô rất rõ.
Hiển nhiên là hôm qua Trình Như đã gọi điện kể hết đầu đuôi mọi chuyện. Lý do cô đưa ra là vợ chồng Thẩm Tông chuẩn bị ra nước ngoài du học.
Có sự giúp đỡ của Trần Húc, lại thêm hai căn hộ làm tài sản đảm bảo, cộng với căn biệt thự của nhà họ Thẩm làm thế chấp, nên thủ tục vay diễn ra rất thuận lợi, gần như không gặp trở ngại gì.
"Chỉ cần làm thêm một bước đánh giá bất động sản nữa là có thể giải ngân khoản vay."
"Anh quen bên công ty thẩm định, đã hẹn trước với họ rồi. Chiều nay bọn họ sẽ đến làm định giá nhà cho hai em, cố gắng để ngày kia là có thể giải ngân. Về nói với cô Trình một tiếng, bảo cô yên tâm. Bên này anh sẽ theo sát, nhất định không để chậm trễ việc của hai em đâu."