Sống Lại Tôi Quay Về Đúng Một Ngày Trước Khi Ly Hôn

Chương 13

Vợ chồng hai người bước vào trong nhà, lúc này Cố Chính Sơ đang nằm trên ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa nghe tiếng động liền mở mắt ra.

Khi thấy Thẩm Tông, ông rõ ràng có phần sững sờ.

"Ba." Thẩm Tông gọi một tiếng.

Trước mặt cô là một người đàn ông hoàn toàn khác với dáng vẻ tiều tụy trong trí nhớ. Trong lòng cô chợt dâng lên vô vàn cảm xúc, phức tạp đến mức nghẹn ngào, không biết nên nói gì tiếp theo.

Cố Chính Sơ ngồi thẳng dậy, khi thấy đứa con dâu mà mình đã nhìn từ nhỏ lớn lên nay đỏ hoe cả mắt, trong lòng ông thoáng chốc mềm lại, mọi không vui từng có cũng theo đó mà tan biến.

Mỗi người đều có con đường của riêng mình.

Đứa nhỏ này chỉ là muốn theo đuổi lý tưởng, như thế thì có gì sai?

Ông khẽ thở dài, đứng dậy khỏi sofa, quay trở về ngồi xuống bên bàn khám bệnh của mình, sau đó chỉ tay về phía ghế sofa, nói với Thẩm Tông:

"Ngồi đi, đừng khóc."

Nghe giọng nói quen thuộc vang lên, Thẩm Tông lại càng không kiềm được nữa, nước mắt lăn dài rồi bật khóc thành tiếng.

Cô nhớ lại khoảng thời gian cùng vượt đường xa vất vả trở về nhà, vừa bước vào cửa đã nghe tin dữ rằng Cố Khải bị đá lở đè khi đi tìm cô. Khi ấy cô cũng khóc không dứt, chẳng thể nào kìm được.

Còn ba chồng thì cũng chỉ thở dài, nói một câu: "Ngồi xuống đi, đừng khóc."

Giờ phút này, Thẩm Tông không phân nổi đâu là mơ, đâu là thật.

Cố Khải treo tấm biển "Hôm nay nghỉ, tạm ngừng tiếp khách" ở ngoài cửa, sau đó khóa chặt cánh cổng lại.

Anh vừa quay đầu lại đã thấy vợ mình khóc không thành tiếng, liền nhìn sang ba bằng ánh mắt khó hiểu, đầy thắc mắc: "Chuyện gì vậy ạ?"

Cố Chính Sơ trừng mắt nhìn anh một cái, rồi đứng dậy vào trong lấy một chiếc khăn mặt nhúng nước ấm đưa ra: "Mau mang ra lau mặt cho con bé đi."

Cố Khải nhận lấy khăn, vẻ mặt vẫn mơ hồ không hiểu gì, bước đến gần vợ, nhẹ nhàng xoa đầu cô, vừa lau mặt vừa an ủi:

"Sao thế em? Khóc cái gì vậy?"

Lúc này, Thẩm Tông vừa định nhắc đến cái chết đau đớn của Cố Khải trong quá khứ, nhưng chợt bắt gặp ánh mắt dịu dàng, ấm áp của anh, nước mắt lập tức tuôn ra dữ dội.

Cô dang hai tay ôm chặt lấy chồng, vùi mặt vào ngực anh, nghẹn ngào gọi đi gọi lại:

"Cố Khải... Cố Khải..."

Chỉ sợ đó là mơ, không dám tin vào mắt mình.

Cố Chính Sơ thấy con dâu khóc đến mức ấy cũng bối rối không biết làm sao.

Ông biết vợ chồng chúng nó mấy hôm nữa là ra nước ngoài làm thủ tục.

Lúc nãy thấy hai đứa về nhà, ông còn tưởng là đến chào tạm biệt mình lần cuối.

Nhưng nhìn Thẩm Tông ôm con trai ông mà khóc dữ dội như vậy, ông lại bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ vẫn còn đường lui?

Nhưng, sao có thể?

Công việc cũng xin nghỉ rồi, visa cũng lấy rồi, Thẩm Tông làm sao có thể quay đầu lại?

Chắc là không nỡ đi.

Dù gì cũng là thanh mai trúc mã, tình cảm hai đứa luôn rất tốt.

Cố Chính Sơ âm thầm thở dài, rồi dịu giọng:

"Tiểu Tông, đừng khóc nữa. Giờ giao thông thuận tiện, đi nước ngoài cũng đâu phải đi luôn không về? Hết khóa, mua vé bay về thăm cũng được mà, cần gì phải khóc như tiễn biệt vậy?"

Ông ngừng một chút rồi nói tiếp:

"Con với Tiểu Khải, dù không làm vợ chồng thì vẫn có thể là bạn bè mà. Không lẽ chỉ vì du học mà từ nay không qua lại nữa?"

Nếu thật sự không nỡ, đợi qua đợt này quay về rồi làm lại từ đầu cũng đâu muộn!

Ông thầm nghĩ thêm trong bụng.

Thẩm Tông lúc này đã nhận ra mình quá xúc động.

Cô buông chồng ra, lau mặt bằng khăn rồi nấc nghẹn nói:

"Ai nói tụi con không làm vợ chồng nữa chứ? Tụi con vẫn rất tốt! Ba, ba đừng nói bậy. Con với Cố Khải không ly hôn, tụi con sẽ ở bên nhau cả đời!"

Cố Chính Sơ: "..."

Cố Khải đưa tay day trán, nhưng ánh mắt lại tràn đầy yêu thương, cười cười rồi đỡ lời thay vợ:

"Ba, tụi con không có chuyện gì đâu. Hôm nay tới chỉ là muốn báo với ba một tiếng, tụi con không ly hôn."

Cố Chính Sơ bị hai đứa nhỏ làm cho xoay như chong chóng, ngớ người mất một lúc.

Ông không biết phải hỏi gì Thẩm Tông, chỉ có thể quay sang trừng mắt với con trai, ra hiệu bảo nó mau giải thích rõ ràng.

Thẩm Tông lúc này đã bình tĩnh lại, cô đứng lên, bước đến cạnh chồng, nhìn Cố Chính Sơ rồi nhẹ nhàng nói:

"Ba, đừng trách Cố Khải, chuyện này không liên quan gì đến anh ấy. Con sẽ giải thích cho ba rõ.

Nhưng chuyện hơi dài dòng, mà ba mẹ con cũng đang chờ con về để nói chuyện.

Ba về nhà cùng tụi con đi, mẹ con nấu cơm rồi, ba con cũng được con giữ lại ở nhà chờ ba đó.

Về rồi con kể hết một lượt cho cả hai bên cùng nghe, đỡ phải mỗi nhà một lần."

Nghe con dâu nói muốn đưa mình về nhà thông gia, Cố Chính Sơ thoáng do dự.

Chỉ là, ông quả thật đã bị trận khóc của Thẩm Tông hôm nay làm cho hoảng sợ. Cũng lo lắng không biết hai đứa nhỏ có chuyện gì không dám nói ra với người lớn.

Bằng không, sao con bé lại khóc tủi thân đến như thế?

Cho nên ông không còn giữ thái độ cứng rắn như Cố Khải tưởng, mà dứt khoát gật đầu, nói:

"Đi thôi, ba theo hai đứa về xem sao. Rốt cuộc có chuyện gì, hai đứa phải nói cho rõ ràng với gia đình đấy!"