Buổi chiều ngày hôm đó, Đại Lý tự Thiếu khanh Hoàng Dung đích thân đến.
“Lý trưởng sử!” Hoàng Dung mang theo quan văn tên là Liên Hạo kia, còn có một phu khuân vác, vác một hòm sơn to oạch, để trong sân Khu ma ti. Lý Cảnh Lung vừa say rượu vừa đau đầu, tóc tai bù xù, cau mày ra gặp khách.
Trải qua vụ án khoa cử, Đại Lý tự không dám coi thường Lý Cảnh Lung nữa, dù sao cũng lập công cho đất nước, lại được thiên tử ưu ái. Hoàng Dung vẻ mặt tươi cười, hòa ái, nói: “Còn chưa dậy sao? Dù hơi mạo muội, Khu ma ti chắc hẳn ban đêm đều ra ngoài bắt yêu…”
“Mời vào trong.” Lý Cảnh Lung lúc đưa Hồng Tuấn về mặt trời đã lên cao, bị hắn đè đến cả người mệt rã cả ra, mắt còn không mở được, mệt mỏi nói, “Là Cảnh Lung mạo muội, đợi ta thay y phục…”
“Ngươi còn ngủ!” Hoàng Dung vội nói, “Đây là vụ án Đại Lý tự chuyển giao cho ngươi, mau đặt xuống.”
Lý Cảnh Lung tỉnh ngay lập tức, nhìn cái hòm kia, hơn nửa này không lấy lại được tinh thần, Hoàng Dung lại nói: “Có việc ngươi cứ nói với Liên Hạo.”
Liên Hạo vội nói vâng vâng vâng, cùng Hoàng Dung chạy trốn như bay.
Lý Cảnh Lung sững người, mở cái hòm ra, bên trong ngổn ngang lộn xộn một đống hồ sơ phải đến hơn hai trăm quyển.
Lúc mọi người tỉnh lại, mặt mày ủ rũ, Hồng Tuấn đi ra rửa mặt vẫn còn hát “Xuân giang triều thủy liên hải bình…”. Mọi người vẫn còn nói mãi về chuyện thanh lâu nhạc phường đêm qua.
“Đêm nay lại đi chơi thôi.” Cừu Vĩnh Tư nói.
A Thái nói: “Ta không còn bao nhiêu tiền, lần trước trả trước ba ngàn hai trăm lượng còn chưa gửi lại nữa.”
“Ta có, ta có.” Hồng Tuấn nói, “Chúng ta đến tiệm kia mua bánh gạo anh đào đi.””
Mạc Nhật Căn nói: “Được! Tiệm này...”
“Tra án!” Lý Cảnh Lung biểu tình không thể yêu thương nổi, nói “Còn muốn chơi? Giải tán đi!”
Sau cơm trưa, Hồng Tuấn nhìn một đống hồ sơ vụ án trên bàn, mắt mọi người đều trợn tròn.
“Chúng ta không phải chỉ tìm mèo thôi sao.” Mạc Nhật Căn nói, “Đến mức vậy không?”
Lý Cảnh Lung ném cho mỗi người một quyển, nói: “Đây là Đại Lý tự đưa tới những vụ án khó xử lý, toàn bộ xem qua một lần, mai chia nhau ra tra.”
“Tất cả đều liên quan đến yêu quái sao?” Hồng Tuấn hỏi.
“Làm gì nhiều yêu quái như vậy.” Cừu Vĩnh Tư cười nói, “Chắc vì trước mặt bệ hạ và quý phi chúng ta được sủng ái, thành ra đắc tội người khác. Mấy vụ án không xử lý được đều ném hết lại đây.”
Lý Cảnh Lung đáp: “Nếu không liên quan yêu quái, phê một dòng “Không có yêu khí” rồi trả về Đại Lý tự, cho họ tự giải quyết.”
Hồng Tuấn nhìn quyển trục trong tay, nói: “Người bán hàng rong họ Tần nửa đêm chết bất đắc kỳ tử trong Vu gia cũng kệ sao?”
Lý Cảnh Lung tiếp lấy, nhìn một lượt rồi ném sang bên cạnh, nói: “Bị mưu sát, không phải yêu quái.”
A Thái nói ra: “Mùng hai tháng mười một, một đêm Dạ gia bốn xâu tiền không cánh mà bay…”
Cừu Vĩnh Tư nở nụ cười, đáp: “Bị trẻ con trong nhà trộm đi.”
“Trẻ con khóc đêm nghi ngờ gặp quỷ trúng tà…” Mạc Nhật Căn cầm một cuốn hồ sơ khác nói, “Cái này tìm chỗ nào thu kinh hãi ấy, tìm Khu ma ti làm cái gì?”
“Con la ra khỏi thành bị dọa phát sợ, chạy mất, nghi gặp yêu quái… Cút mau!” Lý Cảnh Lung lúc này chỉ muốn san bằng Đại Lý tự.
Hồng Tuấn nhặt một quyển ghi vụ án có người chết, nói: “Chúng ta không tra thì có sao không?”
“Đó là chức trách của Đại Lý tự.” Lý Cảnh Lung đáp, “Trả lại, bọn hắn nhất định phải tra.”
Hồng Tuấn nói: “Theo mọi người nói, nếu Đại Lý tự không tìm được hung thủ, án này tra thế nào?
“Đành để nó chìm đi thôi.” Cừu Vĩnh Tư đáp.
Hồng Tuấn đem cuốn hồ sơ kia ném sang một bên. Lý Cảnh Lung thở dài, nói: “Thôi được, dù sao cũng nhàn rỗi, ngươi muốn tra thì cứ đi đi.”
Hồng Tuấn liền cầm lấy quyển trục đi ra cửa.
Mạc Nhật Căn định đi theo, Hồng Tuấn khoát tay bảo không cần, thay quần áo khác liền đi.
“Để ta đi xem xem.” Lý Cảnh Lung đứng ngồi không yên, nói.
Mọi người ríu rít nói, trưởng sử ngươi đi xem một chút đi, trưởng sử ngươi việc này phải đi xem một chút.
Lý Cảnh Lung: “…”
Lý Cảnh Lung khoanh chân ngồi xuống, ôm tay, chăm chú nhìn rồi nói: “Ba vị, ta thấy chúng ta có chuyện cần phải nói kĩ. Các người hình như hiểu lầm việc ta chiếu cố Hồng Tuấn thì phải?”
Hồng Tuấn đi qua Số phường, vào Quy Nghĩa phường, đây chính là nơi dân nghèo sinh sống ở Trường An, tường viện như sắp đổ, phòng ốc san sát, trong ngõ hẻm còn có mấy vũng nước bẩn. Một hộ dân chỉ có một gian phòng, mà trong sân chất đầy đồ đạc linh tinh, bên trong một mảnh tĩnh mịch. Hồng Tuấn nhặt trên mặt đất một cái trống lắc đồ chơi, “thùng thùng” lắc mấy cái, bên trong có tiếng một thiếu niên nói: “Thích thì lấy đi, tiền ném vào trong bình.”
Hồng Tuấn đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là một vị chủ nhà khốn cùng ở Trường An, cửa sổ dán giấy, ở cửa treo một bộ áo giáp, nhìn rất quen mắt, chính là Lý Cảnh Lung cũng từng mặc, giáp trụ của Long vũ quân.
Nhìn lại một tiểu tử không lớn hơn Hồng Tuấn bao nhiêu, trong tay còn đang lau kiếm, nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên nhìn Hồng Tuấn, trong mắt mang theo một chút mê man.
“Khu ma ti giải quyết việc công.” Hồng Tuấn giơ lệnh bài, hỏi: “Người bán hàng rong kia là gì với ngươi?”
Hồng Tuấn lần đầu tra án, biết thiếu niên kia tên là Tần Ngũ, mười chín tuổi là đồng liêu với Lý Cảnh Lung.
Tần Ngũ gác kiếm trong tay sang một bên, cau mày, “Khu ma ti? Không phải quan phủ chỗ Lý giáo úy sao? Tới đây làm gì?”
Hồng Tuấn mờ mịt nói: “Không phải người bán hàng rong họ Tần đêm khuya… Xảy ra chuyện rồi sao?”
“Cha ta bị mưu sát.” Tần Ngũ đứng dậy, nhìn chằm chằm Hồng Tuấn, nói: “Không liên quan đến việc của mấy người, đi thôi.”
Hồng Tuấn lại ngồi xuống bên giường, chần chừ nói, “Ta bồi ngươi một lát.”
Tần Ngũ nói: “Trong nhà không có gì để mời khách cả, Lý giáo úy vẫn khỏe chứ?”
Hồng Tuấn đáp không tệ, hai người ngồi nhìn nhau một lát, Tần Ngũ thở dài một cái. Hồng Tuấn hỏi: “Ai sát hại cha ngươi?”
“Dương gia.” Tần Ngũ đáp, “Đến phủ Dương Quốc Trung mua đồ, hắn cùng mẹ kế ta hợp mưu, siết cổ chết. Hết cách rồi, nhà ta nghèo quá.”
Hồng Tuấn thầm nghĩ, quả nhiên Cừu Vĩnh Tư đoán đúng, Đại Lý tự không dám đắc tội, liền giao cho Khu ma ti, xem ra là công toi rồi.
“Tên là gì?” Hồng Tuấn không đành lòng lại hỏi, “Chúng ta đến Đại Lý tự đi.”
Tần Ngũ không đáp, lại xem xét Hồng Tuấn một hồi, nói: “Hôm đó ở giáo trường Long vũ quân, đã thấy ngươi. Lý giáo úy đối với ngươi thế nào?”
Hồng Tuấn không hiểu tại sao lại chuyển sang đề tài chả can hệ gì cả này, nghĩ nghĩ, đáp: “Trưởng sử rất tốt.”
“Ừm.” Tần Ngũ đáp, “Cố mà trân trọng đi, để hắn không cần phải lo lắng cho ta.”
Hồng Tuấn: “???”
Hồng Tuấn định hỏi lại, nhưng Tần Ngũ đã tỏ ý tiễn khách. Hồng Tuấn đành phải trở về, Tần Ngũ thực quá bình tĩnh. Nếu là Hồng Tuấn chắc chắn không thể làm được như vậy.
Tần Ngũ vừa tiễn Hồng Tuấn chưa được bao lâu, cửa lại bị đẩy ra, hắn đang muốn nhặt lại kiếm, thì nhìn thấy đúng là Lý Cảnh Lung. Hai người trong phòng trầm mặc nhìn nhau, cuối cùng Tần Ngũ mở miệng, “Lý… Lý giáo úy…”
“Hồng Tuấn lúc cầm bản án ta đã đoán được là nhà ngươi.” Lý Cảnh Lung thở dài, ngồi xuống, hỏi, “Di nương ngươi đâu?”
“Để tang.” Tần Ngũ đáp, “Qua bảy bảy bốn chín ngày liền gả đi. Hiện đang ở một căn nhà thuê bên ngoài.”
Lý Cảnh Lung thở dài, “Mấy năm nay Dương gia đang được thế, chuyện này ngươi cố gắng nhẫn nhịn.”
Tần Ngũ không nói gì, Lý Cảnh Lung lại tiếp: “Đều là đồng liêu, ta khuyên ngươi một câu như vậy. Vụ án này ta sẽ nhớ trong lòng, chỉ là thời cơ chưa đến.”
“Dương gia một tay che trời; chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.” Tần Ngũ nói, “Ức hϊếp bá tính, chiếm đoạt ruộng tốt, đánh đập phụ nữ trẻ em. Lại còn tham ô quân lương Lục quân cùng quân biên cương, ta còn phải nhịn đến bao giờ?”
Lý Cảnh Lung nói: ” Có người, cả đời oan khuất cuối cùng vẫn được gỡ bỏ. Nếu không muốn thì đừng làm. Ta sẽ nhớ kỹ án này, cứ vậy đi.”
Nói xong Lý Cảnh Lung đứng dậy rời đi, Tần Ngũ kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn. Lúc Lý Cảnh Lung sắp ra ngoài, Tần Ngũ đột nhiên nói, “Lý giáo úy, ngươi vẫn giống như xưa.”
“Không giống nữa rồi.” Lý Cảnh Lung nghiêng đầu nói, rời khỏi Tần gia.
Hôm sau, lại có án được đưa tới.
“Làm sao nhiều vậy?” Hồng Tuấn cả ngày hôm qua còn chưa đọc hết đống hồ sơ, đám người đành chịu khuất phục.
Lý Cảnh Lung nói: “Liên Hạo! Ngươi đứng lại đó cho ta!”
“Hôm nay có án mạng!”
Liên Hạo gác một chồng lớn hồ sơ lên bàn, rồi biến mất như một làn khói. Mọi người nhìn đống hồ sơ cảm thấy chán nản, đành chia nhau, buổi sáng A Thái, Mạc Nhật Căn, Cừu Vĩnh Tư xem xét, đến chiều thì do Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn, Cá chép yêu làm. Những người còn lại ra ngoài thẩm tra đối chiếu, án nào không liên quan đến yêu quái đều trả lại Đại Lý tự.
“Tần Ngũ hỏi thăm ngươi.” Hồng Tuấn trong lúc đọc hồ sơ nói.
“Nói ta cái gì?” Lý Cảnh Lung thờ ơ nói, hạ hồ sơ xuống nhìn Hồng Tuấn một cái.
Hồng Tuấn hiếu kỳ, hỏi: “Lúc trước các ngươi là bằng hữu sao?”
Lý Cảnh Lung đáp: “Xem như vậy đi.”
Hồng Tuấn nhìn hắn, Lý Cảnh Lung không nhịn được: “Năm đó tiểu Ngũ gia nhập Long vũ quân so với ngươi không lớn hơn bao nhiêu.”
Lý Cảnh Lung ngày trước đảm nhiệm chức vụ giáo úy trong Long vũ quân, một thân võ nghệ rất được ngưỡng mộ. Nhưng sang năm thứ hai, xảy ra một chuyện, mà chuyện này lại vừa vặn có can hệ với Tần Ngũ.
“Bị đâm sau lưng rồi.” Cá chép yêu vùi đầu đọc án, nói.
Lý Cảnh Lung “Ừ” một tiếng, “Về sau trong Long Võ quân có một cuộc đề bạt, Tần Ngũ trong nhà nghèo quá, muốn nắm lấy cơ hội này. Cũng chính lúc ta cùng thuộc hạ thân cận một chút, Tần Ngũ sau lưng ta nói này nọ cho đám đồng liêu, khiến hỏng cả danh dự của ta.”
“Đã hai mươi tuổi vẫn chưa thành thân.” Cá chép yêu nói, “Suốt ngày liếc mắt đưa tình với đám tiểu gia hỏa, người ta không hiểu sai mới lạ!”
“Ngươi…” Tim Lý Cảnh Lung suýt chút nữa rớt ra ngoài, Hồng Tuấn vuốt lưng cho hắn, hỏi: “Cái gì danh dự bị hại? Nơi nào bị hại? Sao ta nghe lại chẳng hiểu gì rồi?”
Lý Cảnh Lung muốn nói lại thôi, Cá chép yêu dò xét Lý Cảnh Lung hỏi: “Vậy có thật không?”
“Làm sao có thể là thật?” Lý Cảnh Lung nói, “Ta thanh bạch, còn không đυ.ng đến một sợi tóc của hắn.”
Hiện giờ tham gia quân ngũ đều là thiếu niên, trong Lục quân lại không ít người tuấn tú, chưa kết hôn, có thân cận nhau một chút cũng là bình thường. Nhưng người tòng quân, lấy võ làm trọng. Tham gia quân ngũ là trách nhiệm, đứng trước nguy nan là chuẩn bị vũ khí sẵn sàng vì quốc gia mà hi sinh cũng không màng.
Ngày thường, Long Võ quân ngay dưới mắt thiên tử, tuyệt không thể cãi nhau ầm ĩ. Huấn luyện, tranh tài, từ theo thiên tử xuất hành săn bắn, đến lần đầu nhập ngũ, thao luyện mười lăm điều luật, căn cứ theo luyện tập mà bình xét cấp bậc, nếu không theo kịp sẽ chịu mắng mỏ cùng chế nhạo, nghi trượng thì còn phải chịu thêm, lại đứng dưới ánh mặt trời đủ bốn canh giờ.
Cường độ như vậy, mỗi ngày về doanh trại thì ngủ đến bất tỉnh nhân sự, làm gì còn khí lực làm chuyện khác? Nếu làm kéo chân cả đội, nửa đêm có khi còn bị đồng liêu đánh cho một trận, truyền ra phong thanh đoạn tụ, liên lụy cả đội trở thành trò cười cho toàn quân.
Đúng lúc Tần Ngũ bị Lý Cảnh Lung huấn luyện nghiêm ngặt, trong lòng bất bình, lại muốn thăng chức liền tung tin đồn về Lý Cảnh Lung, náo loạn một màn. Năm đó mười tám tuổi, bằng hữu tay chân không có, lương duyên cũng hỏng.
“Đây là thù lớn nha!” Hồng Tuấn mới hiểu được, hôm nay Tần Ngũ nói như vậy là vì cảm thấy hổ thẹn. Theo lời Lý Cảnh Lung, về sau Tần Ngũ được thăng chức, Hồ Thăng nghe tin đồn liền điều hắn sang đội khác. Những ngày sau, Lý Cảnh Lung chỉ làm binh sĩ, đối xử với hắn không mặn không nhạt.
Lý Cảnh Lung đáp: “Thôi, thân thiết với người mới quen, là lỗi ở ta.”
“Ối!” Cá chép yêu dường như nghe ra cái gì, lập tức cảnh giác, dò xét Lý Cảnh Lung.
Khi nói lời này, Lý Cảnh Lung nhịn không được nhìn Hồng Tuấn một cái, Hồng Tuấn vẫn còn tức giận bất bình. Nhưng Hồng Tuấn nghe được chắc sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
“Vậy ngươi thích Tần Ngũ sao?” Hồng Tuấn lại hỏi.
“Không thích.” Lý Cảnh Lung dứt khoát nói, “Chỉ vì hắn nhỏ tuổi, lại… lại… lại…”
Lý Cảnh Lung cúi đầu, tự nhủ: “Lại nhà nghèo đáng thương, nên chiếu cố hắn hơn một chút. Ngươi không cần bất bình thay ta, việc ta đã sớm không để ý, bây giờ đến Khu ma ti, mọi người đều như cá gặp nước, chuyện như vậy không để trong lòng.”
Hồng Tuấn nghĩ một hồi, sau cùng đánh giá là: “À.”
Lý Cảnh Lung trầm ngâm, rồi lại nhìn Hồng Tuấn. Hồng Tuấn quay người nói với Cá chép yêu: “Ta còn tưởng rằng chỉ có công, mẫu[1] mới có thể “cái kia”. Hóa ra công cùng công cũng có thể…”
Cá chép yêu: “…”
Lý Cảnh Lung: “…”
Cá chép yêu: “Nhưng là công cùng công, liền không thể sinh tiểu hài tử, ta mới không cùng công cá ‘cái kia’.”
“Cá ‘cái kia’ là như thế nào?” Hồng Tuấn hết sức tò mò.
Càng nói càng lúng túng, Lý Cảnh Lung chỉ muốn đổi sang chuyện khác ngay, Cá chép yêu lại nói, “Ngươi không cần quan tâm, biết nhiều như vậy làm gì? Bất quá nói đi cũng phải nói lại, dù thích thật cũng không có cách, có thích ‘cái này’, có yêu ‘cái kia’, nhân gian vốn chuyện gì cũng có, Lý trưởng sử thích nam nhân thì sao, cũng không cần người khác lo chuyện bao đồng. Hồng Tuấn, không phải lúc trước ngươi cũng thích tiểu hồ ly kia à?”
“Ta không thích hắn!” Hồng Tuấn nói, “Chẳng qua là thấy hắn đáng thương.”
Lý Cảnh Lung cầm lấy một cuốn, ném cho Hồng Tuấn, kết thúc cái đề tài này, nói: “Xem đi.”
Thiên Bảo năm thứ mười hai, tháng mười một ngày mùng năm.
Khu ma ti án: Thương đội gặp nạn (án mạng).
Độ khó: Cấp chữ nhân
Phạm vi: sông Lương
Có liên quan đến vụ án: thương đội Tây Vực, Quy Tư hai mươi hai
Tình tiết vụ án: ngày mùng năm tháng mười một, thương đội Quy Tư đi dọc đường Tần Lĩnh qua một nhánh sông Lương, gặp tập kích vào buổi chiều, mười hai người trong đội đều bị gϊếŧ. Hung thủ không rõ, hoài nghi do yêu quái làm loạn, hiện chuyển đến Đại Đường Khu ma ti xử lý.
Thù lao: Quy Tư thương nhân, thương sử thường trú tại Trường An, Hàn Quốc Lan gặp mặt nói chuyện hậu tạ.
“Đi xem xem.”
“Muộn rồi, để mai đi.” Lý Cảnh Lung nói.
Hoàng hôn chìm xuống, đêm thu lạnh lẽo, ba người Mạc Nhật Căn cũng đã về, mọi người ngồi ăn cơm, trao đổi thông tin.
“Lại đi đâu chơi?” Lý Cảnh Lung thấy mọi người ăn không ngon, liền vân đạm phong khinh hỏi.
“Gặp một vụ án gϊếŧ vợ.” Mạc Nhật Căn nhíu mày, cầm chén uống nước, nói, “Thợ rèn cãi nhau với tức phụ, dùng một cái đυ.c, một chùy sắt, đem người sống đập chết. Não văng đầy trên tường…”
“Đừng nói nữa!” Cừu Vĩnh Tư cùng A Thái lập tức ngăn Mạc Nhật Căn kể lại mọi chuyện, mãi mới quên được.
Hồng Tuấn vẫn điềm nhiên ăn một bát canh gạch cua. A Thái còn nói: “Còn có một án, là bệnh nhân nóng sốt ho khan, gọi đại phu, là một đại phu chân đất [2], chích máu hắn, đem người ta chữa thành chết. Đại phu chạy trốn, gia nhân khiêng quan tài, tại Xuân Lâm đường náo loạn.”
“Ừm.” Lý Cảnh Lung còn đang suy nghĩ về vụ thương đội bị tập kích, lại hỏi, “Còn có chuyện gì nữa?”
“Đầu tháng đến nay, án mạng có mấy cái này.” A Thái nói.
“Đầu tháng mười một đến giờ, nhiều án mạng như vậy?” Lý Cảnh Lung đặt đũa xuống.
Mạc Nhật Căn đáp: “Không biết Trường An trước kia án mạng có bao nhiêu, nhưng đây là bất bình thường?”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Đính chính lại, những án mạng này đều mới phát sinh một hai ngày nay.”
“Hai ngày hơn mà chết mười bốn người, tính cả thương đội.” Lý Cảnh Lung cau mày, “Nghiêm trọng như thế sao?”
A Thái: “Đừng quên, chúng ta còn chưa tìm được tung tích Yêu Vương.”
Hồng Tuấn: “Đây là nó kɧıêυ ҡɧí©ɧ chúng ta?”
Lý Cảnh Lung hít sâu một hơi, mày nhăn tít lại, không trả lời, ra hiệu mọi người đi nghỉ trước, sáng mai lại tra án.
Đêm khuya, Hồng Tuấn ngồi xổm bên giếng súc miệng, Cá chép yêu từ trong hồ ló đầu ra gọi: “Hồng Tuấn!”
Hồng Tuấn quay đầu, nhíu mày, ra hiệu có lời cứ nói.
Cá chép yêu: “Ngươi đã gặp qua cảm giác, hy vọng cùng người một đời bên nhau chưa?”
“Có ý gì?” Hồng Tuấn súc miệng xong, ngồi bên hồ nước.
“Chính là ngươi cả đời đều nghĩ cùng một chỗ với nàng, không cần vượt long môn, cả một đời bên nhau đến già, đến khi nàng rời xa cõi đời, ngươi cũng muốn ở cùng nhau.” Cá chép yêu miệng há ra khép vào, xuất thần nói.
“Có.” Hồng Tuấn cười nói.
“Ai?” Cá chép yêu hỏi.
Hồng Tuấn: “Cha và Thanh Hùng.”
Cá chép yêu nói: “Không phải kiểu kia, được rồi.”
Cá chép yêu muốn trở về đi ngủ, Hồng Tuấn tóm đuôi nó, kéo lại, hỏi: “Có chuyện gì? Ngươi nói cho ta.”
Cá chép yêu nói: “Chính là ngươi lúc nào cũng muốn ở cùng nàng, bên nàng luôn cảm thấy cái gì cũng không nói thành lời nhưng rất thoải mái, chuyện gì cũng không cần nghĩ…”
Hồng Tuấn đáp: “Lý trưởng sử đi.”
Cá chép yêu: “Ta phi!”
Hồng Tuấn đáp: “Trưởng sử lúc nào cũng đáng tin, lại là người tốt, mọi chuyện giao cho hắn đều được rồi, không phải sao? Triệu Tử Long ngươi làm sao vậy? Hôm nay ta luôn thấy ngươi là lạ.”
Cá chép yêu nói: “Ta yêu một cá chép khác.”
“A?” Hồng Tuấn hỏi, “Có ý gì?”
“Ta muốn cùng nàng thành gia.” Cá chép yêu nói, “Vĩnh viễn cũng không chia lìa.”
“Ngươi không phải muốn vượt long môn sao?” Hồng Tuấn kinh ngạc nói, “Không vượt nữa?”
Cá chép yêu, một tay đặt bên hồ, nâng đầu cá, thở ra hai cái bong bóng, nói: “Lời kia là tự an ủi mình thôi, người sống một đời chí ít cũng nên có mục tiêu gì đó đúng không? Dù sao ước vọng này mãi mãi không đạt được đâu.”
Hồng Tuấn gãi gãi đầu, hỏi: “Yêu là như thế nào?”
“Ai, ngươi không hiểu đâu.” Cá chép yêu ẩn vào trong nước, từ đáy nước ngước mắt nhìn Hồng Tuấn, không nói thêm lời nào nữa.
Hồng Tuấn đang muốn vớt nó lên truy hỏi, bên ngoài lại có tiếng đập cửa ầm ĩ. Lúc mở cửa ra có một người, cả thân đầy máu vọt vào, run rẩy nói: “Cứu ta… Cứu ta… Giáo úy… Ta có lỗi với ngươi… Cứu ta…”
“Tần Ngũ?!” Hồng Tuấn chấn kinh.
_______________________________
Mệnh án Tần: Án mạng nhà họ Tần
[1] công mẫu: công là con đực, mẫu là con cái, từ này dùng chỉ động vật, vì Hồng Tuấn và Cá chép yêu đều là yêu quái nên nói như vậy.
[2] đại phu chân đất: có vẻ nói mỉa đại phu không có tài cán gì chữa bệnh bịp bợm.