Đêm này Hồng Tuấn lại mơ thấy ác mộng.
Trong mộng, Đỗ Hàn Thanh toàn thân lửa cháy, hừng hực thiêu đốt hắn, da tay nứt nẻ, chảy đầy máu tươi, dưới làn da hiện ra huyết nhục lại mơ hồ thấy da lông hồ ly. Hồ ly thống khổ kia đang từ giữa hình dáng con người giãy dụa đứng dậy, mang theo máu tươi cùng da thịt, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“A ——!” Hồng Tuấn ngồi bật dậy.
“Hồng Tuấn?” tiếng của Mạc Nhật Căn vang lên từ bên ngoài phòng, hắn bước nhanh tới, một tay đặt trên trán Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn thở ra, đây là lần thứ hai mơ thấy ác mộng. Hắn ngồi dậy không ngừng thở dốc, bình tĩnh lại nhìn Mạc Nhật Căn.
“Bạch Lộc ban đêm rời đi.” Mạc Nhật Căn thấp giọng nói, “Ác mộng thảo nguyên hoành hành.”
Mạc Nhật Căn rót cho Hồng Tuấn một chén nước, niệm vài câu chú ngữ, Hồng Tuấn nhận lấy, uống xong thấy tâm tình bình tĩnh hơn một chút.
“Vậy có nghĩa là gì?” Hồng Tuấn hỏi.
“Thương Lang bảo hộ ban ngày, Bạch Lộc cai quản ban đêm.” Mạc Nhật Căn đáp, “Ở quê ta có một truyền thuyết, nếu Bạch Lộc biến mất trong đêm, những ai rời xa nhà sẽ mơ thấy ác
mộng… Ngươi là đang nhớ nhà?”
“Có một chút.” Hồng Tuấn gật gật đầu.
Mạc Nhật Căn vỗ vai Hồng Tuấn, mỉm cười “Người ta trưởng thành đều phải rời nhà.”
“Đúng vậy.” Hồng Tuấn thấp giọng đáp, cảm kích gật đầu với Mạc Nhật Căn. Sau khi uống xong chén nước kia, tâm tình khá hơn, lần thứ hai nằm xuống rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hồng Tuấn tỉnh dậy đầu tiên, ngồi xổm cạnh giếng nước đánh răng rửa mặt. Cá chép yêu biết được việc đêm qua liền khuyên: “Ngươi quản sao được chuyện yêu quái kia? Không thân không quen, ngươi muốn quản cũng không được.”
Hồng Tuấn lau miệng, suy nghĩ một khắc, đáp: “Kỳ thật ta cũng là yêu quái, không phải sao? Một ngày nào đó, trưởng sử sẽ biết thôi.”
“Ngươi không giống đám hồ ly kia.” Cá chép yêu nói, “Trưởng sử không chê ta. Có trách thì trách đám hồ ly năm đó không về dưới trướng cha ngươi. Huống chi bình thường ngươi ăn thịt cũng đâu có nói chúng sinh ngang hàng.”
“Không giống nhau.” Hồng Tuấn đáp, “Không ăn thịt là từ bi, ăn thịt là độ chúng thoát ly biển khổ, Thanh Hùng nói như vậy.”
“Trưởng sử dậy sớm.” Sau lưng truyền đến âm thanh Cừu Vĩnh Tư cùng Lý Cảnh Lung chào hỏi, Hồng Tuấn và Cá chép yêu lập tức im miêng. Lúc này Mạc Nhật Căn tiến vào, Lý Cảnh Lung hỏi: “Mọi thứ đã xong?”
Mạc Nhật Căn gật đầu, Hồng Tuấn thắc mắc: “Sớm như vậy, ngươi đi từ lúc nào?”
Mạc Nhật Căn vẫn thần bí cười cười, ra hiệu ý bảo lát nữa ngươi sẽ biết.
Lý Cảnh Lung nói: “Lần này chỉ nghe được đến đoạn từ bi vi hoài thôi. Ăn sáng trước đã rồi đổi quần áo.”
Dù có đại sự, thì qua một giấc ngủ mọi việc cũng sẽ trở nên không quan trọng nữa, khúc mắc trong lòng Hồng Tuấn đã sớm tiêu tán. Lúc này đối mặt với Lý Cảnh Lung có chút không tự nhiên, nhưng Lý Cảnh Lung chỉ nhìn hắn một cái rồi phân phó mọi người đi đổi quan phục.
Quan phục của Khu ma ti là dùng gấm vóc được thiên tử và Dương quý phi ban cho ngày trước. Chất vải màu xanh sẫm, bên lớp lót màu trắng, tay áo bó lại, vai rộng thắt eo, so với trường bào của đám quan văn thì vạt áo chỉ dài chín phần, lộ ra võ ủng màu đen, dễ dàng hoạt động khi bước đi còn mang theo khí thế uy vũ.
Mọi người đứng trước gương tự ngắm mình, quả nhiên người đẹp vì lụa, tất cả đều thập phần tuấn lãng. Ngay cả Cừu Vĩnh Tư mọi khi chỉ mặc quần áo thư sinh khi mặc quan phụ cũng hiển hiện anh khí. Mà năm người, đẹp nhất vẫn là Hồng Tuấn. Hồng Tuấn từ sau khi đến Trường An cũng chỉ mặc quần áo vải thô, áo trắng quần xanh nhìn giống một thiếu niên nông gia, cũng không có gì đặc biệt, Hồng Tuấn trời sinh vốn đã đẹp, dù mặc đồ tầm thường vẫn toát ra cảm giác thiếu niên anh tuấn. Nhưng đổi một thân y phục mới, quả nhiên khiến người khác không dám nhìn thẳng rất có phong phạm vương tử.
“Cổ áo có hơi chật…”
Hồng Tuấn mở miệng liền lộ tẩy.
Lý Cảnh Lung tiến đến chỉnh lại giúp Hồng Tuấn, nói “Ta quên mất cổ áo.”
Lúc trước Lý Cảnh Lung gọi thợ may đến làm tăng ca, gấp gáp mà may xong. Khi đó Hồng Tuấn không ở đây nhưng kì lạ là quần áo thập phần vừa vặn, hỏi: “Không ai đến đo sao?”
Lý Cảnh Lung có chút xấu hổ, ho một tiếng hướng mọi người: “Xem đi, ta bảo sẽ vừa mà.”
“Mắt nhìn của trưởng sử thực lợi hại.” Mạc Nhật Căn giơ ngón tay cái.
Hồng Tuấn hoài nghi nhìn Lý Cảnh Lung, hỏi: “Làm sao ngươi biết được cỡ quần áo của ta?”
“Đừng hỏi…” Lý Cảnh Lung đưa cho Hồng Tuấn một bộ áo choàng nhỏ hơn, chỉ chỉ ra bên ngoài phòng, nói, “Dáng người ngươi gầy, còn dư vải ta đặt thêm một bộ.”
“Triệu Tử Long!” Hồng Tuấn cầm bộ quần áo, rối rít gọi.
“Cái gì cái gì?” Triệu Tử Long vội chạy đến, nó sống nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên được mặc quần áo. Thấy Lý Cảnh Lung còn nhớ đến nó, nó vui mừng đặt áo trên mặt đất, thò chân mặc vào. Sau khi mặc áo xong, thắt đai lưng, vạt sau vừa vặn che đi cái đuôi cá. Lý Cảnh Lung còn đưa nó một cái túi nhỏ để đeo sau lưng, bên trong chắc để đựng Ly hồn phấn.
Mọi người nhịn không được cười to, Cá chép yêu còn nói: “Để ta nhìn xem…” Vì thế nó đến trước gương không ngừng nhảy nhảy.
Lý Cảnh Lung dặn dò: “Hôm nay mọi người hành động là liên quan đến sinh tử tồn vong, Ly Hồn Phấn nếu không có việc gì thì đừng dùng.”
Mọi người tiền hô hậu ủng, mang vũ khí chuẩn bị xuất môn. Tim Hồng Tuấn nảy một cái, nhớ đến câu nói “Nếu Khu ma ti không việc gì.” của Lý Cảnh Lung đêm đó, dường như hiểu ra điều gì, lại nhìn Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung trong ánh mắt mang theo ý cười, như an ủi hắn: đừng lo, mọi việc đều sẽ ổn.
Sáng sớm trên Ly sơn, thác nước đổ xuống như dải mây làm ướt xiêm y người lên núi, Thần võ quân binh bên cạnh xe ngựa cuống quít gọi: “Tướng quân! Mời lên xe!”
Phong Thường Thanh chống gậy, cố hết sức từng bước từng bước leo lên Ly sơn, hướng hành cung của thiên tư, xua tay nói, “Không có gì đáng ngại, các ngươi coi thường bản tướng đúng không?”
Đám lính không dám nhiều lời, nhìn Phong Thường Thanh từng bước đi dọc theo quan đạo. Phong Thường Thanh từ nhỏ phụ mẫu đã mất, ngoại tổ Lý Lâm Phủ bị hãm hại lưu đày tận An Tây, sống một cuộc sống lang bạt kỳ hồ. Việc quân cấp bách, dù một chân đã phế nhưng dưới trướng Cao Tiên Chi vẫn thể hiện được tài hoa kinh người, liên tiếp phá được tiểu Bột Luật đến đại Bột Luật, sau mười ba năm trở thành một mãnh tướng sánh ngang với lão tướng Ca Thư Hàn.
Phong Thường Thanh tốc chiến tốc thắng, chiến sự ở Tây Vực chu toàn không sai sót gì. Mọi người dù có cười nhạo Lý Cảnh Lung cũng không dám trêu vào Phong Thường Thanh gầy yếu này. Phong tướng quân thống lĩnh vạn quân, trong lời nói tự nhiên mang theo không ít uy lực.
Phong Thường Thanh mặc dù ở kinh thành nhàn rỗi, nhưng ngày hồi triều năm đó, hướng Lý Long Cơ dâng lên bức tấu chương vạn chữ, yêu cầu chỉnh đốn đất đai nơi biên cương, lấy thu phục làm đầu, để các tướng sĩ viễn chinh về nhà. Khiến danh vọng trong quân doanh được nâng cao không ít.
Thái giám trên người vẫn còn đọng sương vội vàng vào Hoa Thanh cung, lúc đó Lý Long Cơ đang ôm Dương Ngọc Hoàn ngủ say, thái giám vừa không dám gọi chỉ sợ Phong Thường Thanh xông tới, thủ vệ bên ngoài lại không ai dám ngăn cản.
Thái giám mở miệng, lại không phát ra âm thanh nào, cực kỳ lo âu.
“Có chuyện gì mau nói.”
Tiếng của Lý Long Cơ từ trong trướng truyền ra hẳn đã tỉnh.
“Giờ nào rồi?” Dương Ngọc Hoàn biếng nhác hỏi.
“Phong Thường Thanh tướng quân đang chờ bên ngoài, nói có việc gấp muốn bẩm báo bệ hạ…”
Nghe như vậy, Lý Long Cơ ngồi thẳng dậy, lẩm bẩm nói: “Lại xảy ra chuyện gì? Không phải không có phái Phong Thường Thanh đi đâu sao? Chẳng lẽ là Bộ binh bảo hắn đến?”
“Là việc quân?” Lý Long Cơ nghĩ nghĩ, hỏi “Quốc Trung đâu? Sao lại không đến chỗ Quốc Trung?”
Thái giám đáp: “Tướng quân bảo là đây là chuyện vận mệnh quốc gia Đại Đường.”
“Là cái gì!” Lý Long Cơ mất kiên nhẫn phất tay, nói “Báo cho hắn, trẫm đã biết. Hắn đến đây từ lúc nào?”
“Canh hai đêm qua từ chân núi, từng bước leo lên.” Thái giám đáp.
Dương Ngọc Hoàn nói: “Phong tướng quân đi đứng bất tiện, leo lên núi thế nào? Bệ hạ.”
Lý Long Cơ bất đắc dĩ, mặc long bào, tóc tai bù xù đi ra ngoài tẩm điện.
Bên trong điện, Phong Thường Thanh chống quải, thở dốc, đối diện với Lý Long Cơ.
“Không phải vội.” Lý Long Cơ an ủi, “Ban ghế ngồi, mang nước đến cho Phong tướng quân, chậm rãi nói.”
Phong Thường Thanh run rẩy, ngẩng đầu nhìn Lý Long Cơ.
Lý Long Cơ già rồi, mặc dù xưa nay đều có chăm sóc, nhưng đã qua sáu mươi tuổi cảm giác già cả dần rõ ràng. Phong Thường Thanh mặc dù chưa đến tuổi nhưng thoạt nhìn còn già hơn Lý Long Cơ.
“Hôm nay lúc thần đến Ly sơn…” Phong Thường Thanh nhận khăn từ tay thái giám, lau mồ hôi, ho một cái rồi nói, “Chẳng biết tại sao lại nhớ lại tư thế oai hùng năm đó của bệ hạ…”
“Tư thế oai hùng năm nào?” Lý Long Cơ mỉm cười.
Phong Thường Thanh nhìn Lý Long Cơ, nói rằng: “Đường Long chi biến, hội sư ở Lăng Yên các năm kia”
Lý Long cơ rõ ràng, nghe thấy Phong Thường Thanh muốn ôn chuyện xưa, không biết nên khóc hay nên cười, trực giác làm hoàng đế lâu năm cho biết, khi đã ôn chuyện cũ thì sự việc sau đó sẽ không đơn giản.
“Nếu ngươi không nói, trẫm cũng quên mất.” Lý Long Cơ cười nói, tiếp nhận thang canh thái giám mang đến uống một hơi, “Cũng mang lên cho Thường Thanh một chén đi.”
Năm kia Lý Tiên Phù, Cát Phúc Thuận xúi giục Vũ lâm quân, Tru Diệt Dục mô phỏng Võ hậu mà muốn đưa Vi hậu lên đăng cơ đế vị. Lý Long Cơ cùng Thái Bình công chúa tại Lăng Yên Các hội sư, thề sống chết bảo vệ giang sơn Lý thị, đánh giết đến hoàng cung, giết An Lạc công chúa, Võ Diên Tú, đám người Thượng Quan Uyển Nhi, đoạt lại giang sơn.
Chuyện cũ nghe như từ thế hệ nào, nhưng Phong Thường Thanh nhắc lại, Lý Long Cơ không khỏi nhớ tới nhiệt huyết khi xưa.
“Còn có năm Khai Nguyên thứ nhất.” Phong Thường Thanh nói tiếp.
Nhớ không nhầm, đó là lần thứ hai Lý Long cơ phát động chính biến, tru diệt Thái Bình công chúa. Từ đó chính thức mở ra một thời thịnh thế cho Đại Đường.
“Thường Thanh, ngươi nên biết hiện giờ đang thái bình thịnh thế,” Lý Long Cơ nói, “Chính là phúc của muôn dân, bảo đao của trẫm có thể không dùng lại là chuyện tốt.”
Lý Long Cơ nghe ra ám chỉ trong lời Phong Thường Thanh, hắn cũng ám chỉ mà hồi đáp – vô luận chuyện gì xảy ra, hắn hy vọng triều đình không rung chuyển gì.
“Bệ hạ thánh minh.” Phong Thường Thanh đáp, “Thường Thanh suy nghĩ cho bệ hạ nào dám vọng tưởng chính mình.”
Lông mày Lý Long Cơ nhíu lại một chút.
Phong Thường Thanh hỏi: “Thường Thanh chỉ không biết từ khi gia nhập dưới trướng Cao Tiên Chi tướng quân, mấy năm nay từng có quân vụ tình báo giấu diếm triều đình không?”
“Không có.” Lý Long Cơ đáp, “Vạch trần lời nói dối của người khác cũng không ít.”
“Trong mấy năm nay, thần đã bao giờ lừa gạt bệ hạ chưa?” Phong Thường Thanh hỏi.
“Cả thiên hạ cũng chỉ có mình ngươi không quản mọi việc mà thành thật nói hết.” trong giọng nói Lý Long Cơ còn mang theo sự uy nghiêm không thể nghi ngờ, “Mặc dù khanh nói không xuôi tai, nhưng cũng đều là lời thật. Trường An tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Long Cơ lúc trẻ cũng là người tâm kế, mấy năm nay dù sa vào ôn hương nhuyễn ngọc, nhưng truyện phải trái trước mặt vẫn còn thanh tỉnh lắm.
Phong Thường Thanh nâng một tay, run rẩy chỉ cổ chính mình, nói, “Hôm nay Thường Thanh có nửa điểm dối gạt, bệ hạ cứ lấy đầu ta, Thường Thanh không dám oán giận.”
Lý Long Cơ cau mày, không biết trong hồ lô Phong Thường Thanh bán thuốc gì, đành bảo: “Nói!”
Mặt trời lên cao, trong trường thi ở Hoàng Thanh “Đông – đông – đông” ba tiếng chuông liên tiếp vang lên, gần hai ngàn năm trăm sĩ tử bị soát người, nối đuôi nhau thành một hàng, mắt nhìn phía xa, thấy một dãy phòng đơn, sương phòng nối liền bằng một cái hành lang, trên cửa có đánh dấu Thiên Can Địa Chi.
Sĩ tử bị lục soát, nhận thẻ, trên thẻ có đều có tên chờ ở ngoài sương phòng. Giám thị đi qua, kiểm tra thẻ tên có trùng khớp không rồi treo thẻ ở ngoài cửa, trở ra, giám thị sẽ dán giấy niêm phong, có mười dãy phòng, mỗi dãy một trăm phòng, sau khi niêm phong trong trường thi cực kì yên tĩnh.
Mỗi sương phòng hoàn toàn phong bế, chỉ có một cửa sổ, từ việc đưa cơm nước hay giải quyết nhu cầu đều qua đó. Thí sinh sẽ phải ở đây khoảng ba ngày.
Trong kho, mọi người đem đám hạ nhân đang ngủ say kéo tới góc phòng, mặc quần áo của bọn họ bên ngoài quan phục, Lý Cảnh Lung thấp giọng: “Bắt đầu đi.”
Cá chép yêu ẩn thân trong bể nước, bắt đầu phân phát thuốc, mọi người chia nhau ra rời đi.
Hồng Tuấn cúi đầu, đi dọc hành lang, mỗi khi đi qua một gian phòng sẽ nghiêng đầu nhìn qua, tìm dấu hiệu mà hôm trước Cừu Vĩnh Tư đã đánh dấu, cổ tay áo, ngoại bào. Mỗi khi nhìn thấy sẽ lấy phi đao khắc một ký hiệu trước cửa.
A Thái cũng cúi đầu, mỗi khi đi qua cửa phòng giả bộ vô ý mà nhìn vào bên trong.
“Này!”
Lúc A Thái đi ngang qua hành lang bị giám khảo phát hiện.
Giám thị ngoắc tay: “Ngươi tới đây một lát.”
A Thái đi qua, giám thị kia đang muốn hỏi tại sao lại có người hầu ở bên ngoài phòng thi của sĩ tử ngó đông nhìn tây thì đằng sau lưng có một bàn tay kéo kéo vạt áo hắn.
Giám thị: “?”
Giám thị đang muốn quay đầu lại, Cá chép yêu đột nhiên vung tay, Ly hồn phấn bay ra ngoài.
“Nhất kiến phát tài!”
Giám thị hắt hơi một cái, A Thái lập tức xoay người, một trận gió nổi lên, biến mất. Cá chép yêu thì chui vào một góc phòng, chạy đi.
Giám thị: “??”
“Đứng lại! Ta chưa thấy ngươi bao giờ…” Một thủ vệ đang gọi Cừu Vĩnh Tư.
“Tái kiến hữu hỉ.” Cá chép yêu lại vung tay, thủ vệ hắt hơi một cái, thần tình mê man. Cừu Vĩnh Tư cùng Cá chép yêu lại chia nhau rời đi.
Hồng Tuấn đi qua một gian phòng, nhìn bên trong thấy Đỗ Hàn Thanh.
Đỗ Hàn Thanh ngồi ngay ngắn sau án, Hồng Tuấn chần chừ một lát, liền bỏ qua.
Lý Cảnh Lung vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau hành lang, lông mày nhíu chặt, chăm chú nhìn bóng dáng Hồng Tuấn. Không ngờ Hồng Tuấn quay lại, Lý Cảnh Lung vội nép vào.
Chỉ thấy Hồng Tuấn cầm phi đao trong tay, do dự nhưng cuối cùng vẫn khắc ký hiệu xuống, ánh mắt phiếm hồng, kiên quyết rời đi.
Một lát sau, Mạc Nhật Căn đi qua, thấy ký hiệu ở ngoài cửa phòng, liếc mắt nhìn vào bên trong, thờ ra một hơi, sờ ký hiệu kia rồi lại khắc sâu hơn mới xoay người rời đi.
Lý Cảnh Lung: “…”
Lý Cảnh Lung đang muốn đi rồi, A Thái lại đến, cũng kiểm tra cửa phòng Đỗ Hàn Thanh. Ngay sau đó lại đến lượt Cừu Vĩnh Tư.
Khi Cừu Vĩnh Tư đi qua hành lang suýt chút nữa va phải Lý Cảnh Lung, ánh mắt thập phần khẩn trương.
“Này, trưởng sử?” Cừu Vĩnh Tư cười nói.
“Có vẻ như ta lo lắng thừa rồi.” Lý Cảnh Lung lãnh đạm nói. “Các ngươi đều thực che chở Hồng Tuấn.”
Cừu Vĩnh Tư cười nói: “Chỉ sợ thất bại trong gang tấc thôi mà trưởng sử. Đây là thời khắc mấu chốt, mọi người đều ở phe ngươi mà.” Nói xong vỗ vai Lý Cảnh Lung.
Tất cả các cửa phòng đều đã được đánh dấu, mọi người quay trở lại nhà kho thay đồ.
“Hai trăm sáu mươi sáu phòng.” Lý Cảnh Lung nói, “Đợi tiếng chuông.”
Hồng Tuấn trầm mặc không nói gì, mọi người cũng một mực im lặng, không khí có phần quái dị. Lý Cảnh Lung đi qua, tiện tay ấn bả vai Hồng Tuấn một cái, nói “Lần này phá án xong xuôi, mọi người cùng ra ngoài chơi một bữa. Các ngươi nói xem muốn đi đâu chơi?”
“Thật ư!” Hồng Tuấn kinh ngạc, vui vẻ hẳn lên.
Khóe miệng Lý Cảnh Lung run rẩy, nghĩ thầm ngươi đâu có từ bi vi hoài đâu…
“Bình Khang phường!” Cừu Vĩnh Tư lập tức trả lời.
Lý Cảnh Lung: “…”
“Bình Khang phường!” A Thái cười nói.
Hồng Tuấn nói: “Bình Khang phường được chứ? Ta còn chưa thực sự đi qua đó… Nếu trưởng sử không thích thì…”
Mạc Nhật Căn nói: “Chỉ đến thăm thú Bình Khang phường thôi, không ở qua đêm. Xem múa, nghe hát một chút chắc cũng được? Bình Khang cũng có đủ loại… Úi, là chỗ kiểu này đi.”
“Ngươi cũng muốn đi?” Lý Cảnh Lung vô pháp lý giải cấp dưới của mình đang nghĩ cái gì.
Mạc Nhật Căn nói. “Ta, ừm, lần đầu muốn lưu lại cho Bạch… Quên đi, ta sẽ kể sau. Nhưng uống rượu nghe hát là được.”
Cá chép yêu nói: “Đến Bình Khang được chứ? Ta muốn ngắm bức họa kia.”
“Bình Khang thì Bình Khang!” Cừu Vĩnh Tư nói.
“Được!” Mọi người vui mừng, đa số đánh bại thiểu số, Lý Cảnh Lung một tay đỡ trán. Đúng lúc này tiếng chuông “Đông đông” vang lên, mọi người lập tức đứng dậy, đi chuẩn bị.
Đợt chuông thứ hai vang lên, giám thị cầm cuộn giấy trong tay, đi qua dãy phòng, mỗi lần qua một phòng liền đem bài thi đưa qua cửa sổ, xong liền đi sang phòng khác, theo thứ tự mà đi một lượt.
Ánh nắng chói chang, lòng bàn tay Hồng Tuấn chảy mồ hôi, bên ngoài có người nói: “Mang nước đến!”
Mọi người liền chen lẫn trong đám người hầu, mang theo một bình nước ra ngoài, vẫn cúi đầu. Từng người tiến lên đưa nước, tay trái Lý Cảnh Lung giữ thuốc bột Định hồn hương, tay phải cầm bình nước, tới cửa nào có khắc kí hiệu thì thả một ít thuốc vào trong bình nước, đưa cho thủ vệ, đưa qua cửa sổ, thí sinh liền nhận lấy.
Cứ như vậy hơn một trăm gian phòng, một vòng đưa đến, tất cả mọi người đều mệt đến đầu đầy mồ hôi. Khi qua trở lại nhà kho, Lý Cảnh Lung thấy thời gian không sai biệt lắm, nói: “Rút!”
Mấy người liền trèo tường ra ngoài, ở ngã tư đối diện trường thi, rình mò nhìn về phía trường thi, trong lòng thấp thỏm bất an. Đã qua nửa ngày, buổi chiều mùa thu thời tiết vẫn còn mát mẻ. Hồng Tuấn chỉ lo bọn họ không uống nước, hoặc lượng thuốc không đủ. Nghĩ lại thấy Lý Cảnh Lung bảo chuẩn bị nhiều một chút hẳn là đã dự kiến trước.
Lý Cảnh Lung lại kiên nhẫn đợi thêm một lát, hít sâu một hơi, cũng có chút hơi khẩn trưởng. Không bao lâu trên đường vang lên tiếng xe ngựa, nhìn qua đúng là Cao Lực Sĩ cùng một đám quan viên Lễ bộ.
Lý Cảnh Lung chờ thời khắc này, nói: “Hành động thôi!”
Hồng Tuấn nói: “Từ từ, ta sợ bọn họ không ngủ nhanh như vậy đâu, có lẽ chờ một chút nữa?”
Lý Cảnh Lung đáp: “Đã thử dược trên người đám người hầu rồi, rất hiệu quả.”
Hồng Tuấn: “Ta sợ bọn họ không uống.”
Lý Cảnh Lung: “Sáng nay ta đã bảo Mạc Nhật Căn đến Quốc Tử Giảm, bỏ thêm bốn phần muối vào toàn bộ điểm tâm, đề phòng vạn nhất.”
Ngoại trừ Mạc Nhật Căn, mọi người đều há hốc mồm, Cừu Vĩnh Tư nói: “Trưởng sử, hôm nay mới biết tiểu nhân cũng không đấu lại ngươi!”
A Thái không tin được: “Đây là người kiểu gì a!!!”
Lý Cảnh Lung khiêm tốn: “Để mọi người chê cười, chút nữa phải nghiêm túc lên, đi!”
Nói xong Lý Cảnh Lung cởi ngoại bào, hiện ra một thân quan phục lam sắc, thắt lưng đeo Trí Tuệ kiếm, dáng người cao lớn. Mọi người lập tức làm theo, rồi ở đằng sau Lý Cảnh Lung đi đến trường thi.