Nhìn thấy thân phận Trường Không Trác Ngọc cứ như vậy mà được xác định, trong lòng Lệ Tinh Luân lo lắng, nhịn không được vươn tay kéo ống tay áo Trường Không Trác Ngọc.
Hai chữ “sư đệ” Trường Không Trác Ngọc chưa nói ra khỏi miệng, cảm thấy phía sau có người đang kéo mình, liền lập tức đối Ân trưởng lão nói: “Ân trưởng lão, đắc tội. Tại hạ thực sự có nỗi niềm khó nói, ta vô pháp giải thích tại sao mình có thể sử dụng bí pháp Côn Lôn phái, đợi sau này, ta sắp xếp ổn thỏa sẽ lên Côn Lôn giải thích rõ ràng với chư vị.”
Trước đó, sau khi Nhất Bần chân nhân rời đi, Lệ Tinh Luân nói với Trường Không Trác Ngọc, vô luận y có thể dùng Xuân Thu Bút hay không, đều tuyệt đối không thể nhận thân phận Doãn Trường Không này.
“Vì sao?” Trường Không Trác Ngọc mở to đôi mắt vô tội nhìn Lệ Tinh Luân, trong mắt của y rõ ràng viết “Ta muốn làm Côn Lôn chưởng môn.”
Lệ Tinh Luân hít sâu một hơi, cứng rắn nói: “Sư phụ, ngươi biết tại sao mình mất trí nhớ sao? Doãn Trường Không như thế nào lại mất tích? Ma đầu phá Côn Lôn thần trận còn sống hay không? Mấy vấn đề này nếu như không giải quyết, ta cho rằng không nên lên Côn Lôn.”
“Nhưng mà chính đạo vẫn đang chờ ta dẫn dắt bọn họ ngăn cản kiếp nạn nhân gian kìa.” Trường Không Trác Ngọc nghiêm mặt nói, “Vi sư cho rằng, đây là trách nhiệm của ta.”
Lệ Tinh Luân nắm chặt tay rồi buông ra, lại nắm chặt sau đó buông ra, sau mấy lần như vậy, rốt cuộc có thể lãnh tĩnh khuyên nhủ y: “Chính là sư phụ phải nhớ rõ chuyện ‘trảm tiền trần tử kiếp phùng sinh’, ta hoài nghi tử kiếp của sư phụ còn chưa qua đâu. Nếu lúc này sư phụ nhận thân phận Doãn Trường Không, bại lộ chuyện này ra bên ngoài, nói không chừng đã đúng ý người đang âm thầm tính kế. Ta cho rằng bây giờ chúng ta nên âm thầm làm việc, điều tra rõ rốt cuộc sư phụ đã gặp chuyện gì ở Đoạn Hồn Cốc sau đó mới có thể thừa nhận thân phận mình.”
“Ta hiểu rõ ý của ngươi!” Trường Không Trác Ngọc đột nhiên đứng lên, dùng sức gật gật đầu nói, “Côn Lôn phái lớn đệ tử cũng nhiều, rừng rộng chim gì cũng có, nói không chừng Côn Lôn thần trận chính là bị đệ tử Côn Lôn trong ứng ngoại hợp phá hoại, mà ta trước đó cũng bị người hãm hại. Ta tự nói với mình phải trảm tiền trần, kỳ thực là muốn nhắc nhở bản thân tạm thời không nên có liên quan tới Côn Lôn, chờ điều tra rõ nội gián của Côn Lôn rồi nói tiếp.”
Lệ Tinh Luân: “…”
Hắn có một dự cảm không tốt, sợ Trường Không Trác Ngọc sẽ giống như ở Bách Hoa Môn lừa được qua cửa, sợ Ân trưởng lão giống sư đồ Nhượng thị nhận sai người, vạn nhất tương lai bị vạch trần, kẻ thù là Bách Hoa Môn và kẻ thù là Côn Lôn phái hoàn toàn là hai khái niệm bất đồng. Bọn họ tốt nhất là chết cũng không nhận, như vậy, tương lai cho dù thân phận có bị bại lộ, bọn họ chỉ cần nói căn bản mình chưa từng nói ra những lời đó, là Côn Lôn phái nhận sai người, môn phái lớn như vậy ít nhất ở bên ngoài sẽ không trở thành kẻ địch của họ, vẫn phải coi trọng mặt mũi.
Tốt hơn hết là ổn định thù hận của Côn Lôn phái trước, chỉ cần không bị toàn bộ tu sĩ chính đạo đuổi gϊếŧ là được rồi.
Từ sau khi biết Trường Không Trác Ngọc, tính tình Lệ Tinh Luân càng ngày càng tốt, nhu cầu sinh hoạt cũng ngày càng giảm xuống, cũng dần trở nên lạnh nhạt, giống như trên đời này không có chuyện gì là to tát.
Suy nghĩ vậy, hắn lại lĩnh ngộ thêm một tầng đạo lí, coi như là Trường Không Trác Ngọc đang rèn luyện tâm tình của hắn đi.
Không quản Trường Không Trác Ngọc nghĩ gì, tóm lại ổn định y trước, để y không nhận cái thân phận này.
Ân trưởng lão nghe Trường Không Trác Ngọc nói vậy, tay không thể khống chế mà run rẩy, đối y mà nói rằng: “Sư… Trường Không, ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi vô pháp giải thích?”
Phía sau Trường Không cũng không thêm hai chữ đạo hữu, hiển nhiên trong cảm nhận của Ân trưởng lão, đó cũng không phải là họ, mà là tên.
(Trường Không trong Trường Không Trác Ngọc là họ, trong Doãn Trường Không thì là tên, ở đây ông này ổng ngầm nhận Trác Ngọc là sư huynh rồi)
Trường Không Trác Ngọc u buồn mà ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Ân trưởng lão, không phải là tại hạ không muốn nói, mà là thực sự không nhớ rõ. Ta tỉnh dậy từ chín tháng trước, liền quên mất mọi chuyện, ngay cả công pháp của mình cũng không nhớ, chỉ có thời điểm gặp nguy hiểm mới nhớ ra một chút. Nếu không phải Ân trưởng lão cùng ta đấu pháp, ta còn không biết mình vậy mà lại có nghiên cứu về trận pháp.”
“Này… Xem ra Trường Không ngươi cũng ăn rất nhiều cực khổ a…”Ân trưởng lão hai mắt ngấn lệ, nhìn như muốn rơi xuống. Lão mạnh mẽ nhịn xuống, đem tầm mắt dừng trên người Lệ Tinh Luân vừa mới giữ chặt tay áo sư huynh, ánh mắt không khỏi sắc bén lên.
“Trường Không, người trẻ tuổi đứng phía sau ngươi là người phương nào?”
“Hắn?” Trường Không Trác Ngọc lộ ra một nụ cười khoe khoang, “Hắn là đệ tử ta mới thu nhận, tên là Bùi Tinh Thần, hai mươi mốt tuổi đã là Kim Đan kỳ, so với ta… So với chưởng môn quý phái tư chất cao hơn, khó có được là tâm tính kiên định, tốc độ tăng tu vi nhanh như vậy, thế nhưng tâm tình không hề loạn. Chính là đáng tiếc, cái gì cũng không nhớ rõ, ngay cả tâm pháp cơ bản nhất cũng không có cách nào dạy hắn. May mắn là đứa nhỏ này cũng không chịu thua kém, tự mình tìm hiểu một phương pháp tu luyện, ta không có gì để dạy cho hắn. Ta đây sư phụ vô dụng, không dạy tâm pháp, ngay cả linh đan củng cố cảnh giới cũng không có, còn không có thiên tài địa bảo, đứa nhỏ này đã là Kim Đan kỳ, ngay cả pháp bảo cũng không có, thật sự là…
Thất trách
(không có trách nhiệm)
a.”
[Có cảm giác bảo bảo đang kể khổ, muốn hôi của nha nha nha]
Nghe Trường Không Trác Ngọc nói những lời này, Ân trưởng lão lập tức lấy ra một cái túi, tìm kiếm bên trong nửa ngày, cuối cùng đơn giản trực tiếp đưa nguyên cái túi cho Trường Không Trác Ngọc.
“Này, đây là một ít linh đan và thiên tài địa bảo ta kiếm được trong mấy năm nay, sư… đệ tử Trường Không chính là đệ tử của ta, vãn bối ưu tú như thế, sau này sẽ là trụ cột của Tu Chân giới. Chúng ta xem như có duyên, mấy thứ này liền cho hắn. Ngoài ra, bên trong còn có một chút đan dược chữa thương thích hợp cho Đại Thừa kỳ, có chữa trị nội thương cũng có chữa trị thần hồn bị hao tổn, Trường Không nếu cảm thấy chỗ nào không thoải mái, cũng có thể dùng.”
Trường Không Trác Ngọc hoàn toàn không khách khí, không đợi Lệ Tinh Luân cự tuyệt, liền tiếp nhận túi, cũng chắp tay nói cảm tạ.
Lệ Tinh Luân: “…”
Xong rồi, lấy đồ Côn Lôn, hơn nữa xem ra toàn là đồ tốt, lúc này kéo thù hận rồi.
(k hiểu nên chém)
Bất quá nhìn sắc mặt vui mừng của Trường Không Trác Ngọc, Lệ Tinh Luân đột nhiên có loại cảm giác “Liều mình bồi quân tử”, vì nụ cười của sư phụ, cho dù sau này bị toàn bộ Tu Chân giới đuổi gϊếŧ cũng không hề gì.(cưng mê trai thì có)
Thành công giải trừ được mâu thuẫn, Trường Không Trác Ngọc cùng Ân trưởng lão bắt tay giảng hòa, quan hệ hai người tốt tựa như sư huynh đệ. Tu sĩ Kim Đan kỳ trẻ tuổi nhất Lệ Tinh Luân vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc đứng phía sau, chứng kiến thời khắc này.
(làm như cảnh Bắc – Nam Hàn bắt tay vậy, thời khắc đi vào lịch sử đồ =))) [cũng cỡ đó nha:v]
Đến đây, chính đạo đại hội chấm dứt. Nguy cơ tại Thục Sơn dưới sự giúp đỡ của Trường Không Trác Ngọc tạm thời bị áp chế, nhưng không biết ma khí đó lúc nào sẽ lại tàn sát bừa bãi nhân gian, nhất định phải nghĩ ra biện pháp diệt trừ ma vật đang lẩn trốn bên trong Tu Chân giới mê hoặc lòng người. Chuyện này có liên quan đến chuyện gia tộc Lệ Tinh Luân bị diệt môn, Trường Không Trác Ngọc lập tức đáp ứng, vỗ ngực cam đoan y nhất định sẽ đi khắp toàn bộ Tu Chân giới, bắt tất cả những người này đến thanh trừ ma khí.
Người của Côn Lôn phái rời khỏi Thục Sơn, Ân trưởng lão đối Trường Không Trác Ngọc lưu luyến không rời, muốn mời y lên Côn Lôn, bất quá bị Trường Không Trác Ngọc cự tuyệt. Vì sao y có thể rút ra được Tử Thanh song kiếm, y còn cần phải thảo luận một chút với Nhất Bần chân nhân, sẽ tạm thời ở lại trên Thục Sơn.
Trước khi Ân trưởng lão rời đi, Trường Không Trác Ngọc lấy ra một cái ngọc giản, đặt vào tay Ân trưởng lão, “Ân trưởng lão, tại hạ tựa hồ rất tâm đắc với trận pháp, trước đã từng đáp ứng sẽ giúp ngươi sửa lại tụ linh trận, hoàn thiện Tu Di Thước. Trong ngọc giản này ta đã ghi lại cách sửa tụ linh trận, ta đem trận pháp này dung hợp với lưỡng nghi trận, lưỡng nghi trận có đặc tính sinh sôi không ngừng, tụ linh trận và lưỡng nghi trận hai hợp thành một, liền hình thành một vòng tuần hoàn, do vậy, cho dù tụ linh trận bị phá, cũng có thể nhanh chóng phục hồi.”
Đây là ý tưởng Doãn Trường Không đã từng đề xuất qua với Ân trưởng lão, chính là không nghĩ tới đem hai trận pháp hợp làm một lại là biện pháp. Không nghĩ đến Trường Không Trác Ngọc lại dễ dàng nghĩ ra biện pháp, mà còn trực tiếp giao cho Ân trưởng lão. Ân trưởng lão bay nhanh đến nhìn nội dung bên trong ngọc giản, sắc mặt lúc thì bừng tỉnh đại ngộ lúc thì khϊếp sợ vô cùng, trong thời gian ngắn đổi mười mấy cái biểu tình, cơ mặt như muốn co rút.
[Ân trưởng lão không có học kịch đổi mặt gì đó của Tứ Xuyên đó chớ? Lật mặt thiệt nhanh nha:v]
Cái này có chỗ nào chỉ là đem tụ linh trận cùng lưỡng nghi trận hợp lại làm một, rõ ràng là viết lại một cái trận pháp. Trận pháp này chỉ cần vận chuyện
(chân nguyên?)
thích hợp, thậm chí có thể hấp thu linh khí của đối thủ khi công kích, đem linh khí đó chuyển thành linh lực của Tu Di Thước, ứng với câu sinh sôi không ngừng kia.
Nếu biện pháp này thực sự khả thi, Tu Di Thước sẽ trở thành tiên khí. Mà Ân trưởng lão vài chục năm sau sẽ có thiên kiếp giáng xuống, lão bởi vì si mê trận pháp nên căn cơ không vững, kỳ thật không chắc có thể vượt qua thiên kiếp. Mà có trận pháp này, Tu Di Thước liền hoàn toàn có thể hấp thu sức mạnh thiên lôi, dùng sức mạnh thiên lôi chống lại lôi kiếp, Ân trưởng lão chỉ cần có đủ chân nguyên cấp vào Tu Di Thước đến khi kết thúc, là có thể thuận lợi vượt qua thiên kiếp.
Đương nhiên, còn cần phải tìm một ít thiên tài địa bảo có thể chống lại thiên kiếp lần nữa luyện chế Tu Di Thước, như vậy mới có thể
vạn vô nhất thất
(tuyệt đối không mắc sai lầm).
Phần lễ này quá lớn, so với cái này, vật Ân trưởng lão đưa cho Trường Không Trác Ngọc vừa rồi căn bản không đáng nhắc tới. Lão dùng ánh mắt quyến luyến mà nhìn Trường Không Trác Ngọc, cầm ngọc giản nâng niu như bảo bối mà rời đi, vừa về tới Côn Lôn liền bế quan, tìm hiểu trận pháp.
Sau khi lão đi, Nhất Bần chân nhân dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Trường Không Trác Ngọc, trong mắt đều là quen thuộc cùng đau lòng, tựa hồ đang cảm thán, đã từng là hảo hữu như thế nào lại trở thành như vậy.
Lệ Tinh Luân: “…”
Ngoại trừ một số tu chân giả bị thương khá nặng, những người còn lại đều lần lượt rời khỏi Thục Sơn, Nhất Bần chân nhân rốt cuộc có thể tĩnh tâm cùng Trường Không Trác Ngọc thảo luận chuyện của Tử Thanh song kiếm.
“Trường Không,” Nhất Bần chân nhân cũng bắt đầu học theo Ân trưởng lão mà xưng hô với Trường Không Trác Ngọc, “Ngươi hiện tại đang đứng ở trên kiếm trủng, có thể cảm nhận được Tử Thanh song kiếm đang ở đâu không?”
Nhìn thấy ngay cả Nhất Bần chân nhân cũng cho rằng Trường Không Trác Ngọc chính là Doãn Trường Không, biểu tình của Lệ Tinh Luân càng đờ đẫn, đi phía sau Trường Không Trác Ngọc không nói được một lời.
Trường Không Trác Ngọc đứng trên kiếm trủng đi dạo quanh một vòng, mỗi chuôi kiếm đều rút ra, một thanh cũng không rút được, còn bị chuôi thiết kiếm của Huyết Thiên Kiếp đánh rách vết thương trên tay
(vết thương lần trước á), Lệ Tinh Luân đi qua yên lặng giúp y băng bó vết thương.
“Vì sao lúc ấy lại rút được Tử Thanh song kiếm?” Nhất Bần chân nhân vẻ mặt không hiểu, “Lúc ấy ta còn tưởng rằng đạo hữu chính là
mệnh định chi chủ
(chủ nhân định mệnh)
của Tử Thanh song kiếm, là một vị thượng tiên của Thục Sơn lịch kiếp chuyển thế, hiện tại xem ra không phải.”
“Di?” Trường Không Trác Ngọc lỗ tai vừa động, nhãn tình sáng lên, “Nhất Bần đạo hữu nếu không ngại thì nói thêm một chút về chuyện vị thượng tiên lịch kiếp chuyển sinh này đi.”
(bộ đang chơi game nhập vai hả trời)[Bảo bảo lại bắt đầu muốn nhận bừa nữa rồi, ai mạnh thì ta là người đó]
Nhất Bần chân nhân nói: “Cũng không có gì, đây là một truyền thuyết có từ rất lâu rồi, Tử Thanh song kiếm là thần kiếm cổ thần lưu lại năm xưa, không giống những bảo kiếm bình thường chỉ thừa nhận một chủ nhân. Tử Thanh song kiếm trong truyền thuyết của Thục Sơn phái quả thật đã thay đổi mấy đời chủ nhân, nhưng kỳ thật bọn họ đều là cùng một người, chẳng qua là lịch kiếp chuyển thế thôi. Trước đó ta cho rằng, Trường Không ngươi chính là vị tiền bối năm đó vì chống đỡ kiếp nạn nhân gian mà lịch kiếp chuyển thế, bất quá hiện tại xem ra, hẳn là lúc ấy Tử Thanh song kiếm cảm nhận được nguy cơ của Thục Sơn, mượn tay đạo hữu thi triển thần lực.”
Trường Không Trác Ngọc nghe vậy ánh mắt sáng lấp lánh, còn không ngừng gật đầu. Thấy bộ dạng này của y, biểu tình của Lệ Tinh Luân vậy mà lại thực bình tĩnh, còn lộ ra một nụ cười thản nhiên, ánh mắt nhìn Trường Không Trác Ngọc cũng nhiều thêm một tia tình ý mà ngày thường không có, cố tình dường như bản thân hắn cũng không nhận ra được.
————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lệ Tinh Luân: Đừng để ý tới ta, ta đã buông tha trị liệu.