Bên ngoài bức tường kiểu Âu, hàng cây xanh rợp bóng, ánh nắng lốm đốm xuyên qua kẽ lá rọi xuống con đường rộng trước cánh cổng sắt nghệ thuật.
Một cô gái ăn mặc giản dị đứng trước cổng, ngẩn người nhìn chằm chằm vào hoa văn chạm trổ trên đó.
Chú bảo vệ liếc nhìn cô một cái.
Rồi lại nhìn thêm cái nữa.
Một lúc sau, chú không nhịn được lên tiếng: “Cháu gái, nếu cháu còn không vào thì ngày đầu thử việc trễ giờ đó nha.”
Cô đáp: “Cháu đang suy nghĩ.”
“Suy nghĩ về chuyện gì cơ?”
“Suy nghĩ về cuộc đời.”
Chú bảo vệ nghe vậy, giọng chợt trở nên hoài niệm: “Chú hồi trẻ cũng từng băn khoăn dữ lắm, không biết tương lai nên làm gì. Mỗi quyết định lúc ấy đều như bước vào ngã rẽ mù mờ vậy đó.”
Cuối cùng, cô gái quay đầu nhìn sang, tò mò hỏi: “Giờ thì chú không băn khoăn nữa hả?”
“Ừ.”
Chú bảo vệ cảm thán: “Hôm đó cũng là một buổi chiều bình thường như bao ngày, chú nhận được công việc chỉ cần… động tay một cái là có lương ba mươi vạn một năm.”
Chỉ cần động tay là có ba mươi vạn?
“Một công việc gì mà đã vậy hả chú? Giờ người ta có còn nhận thêm người vào nữa không ạ?”
Cô hăng hái hẳn lên.
Chú bảo vệ mỉm cười hiền hậu nhìn cô.
Cô thấy chú đưa tay lên, bấm nhẹ một cái.
“Rắc.”
Cánh cổng biệt thự từ từ mở ra.
Chú chỉ vào cánh cổng: “Cổng.”
Lại chỉ vào con đường bên trong: “Đường.”
Mắt cô dần mở to ra. Chú hỏi: “Còn muốn suy nghĩ nữa không?”
“…”
Sau lưng vang lên tiếng cửa sắt đóng lại. Cô ngơ ngác nhận ra…
Cô vừa bị mức lương ba mươi vạn một năm làm mờ lý trí!
Đúng lúc đó, hệ thống nãy giờ giả chết rình thời cơ liền lên tiếng.
[Thật ra nhiệm vụ lần này không khó đâu.]
[Đừng có tin mấy bộ tiểu thuyết kiểu cứ trượt nhiệm vụ là bị điện giật, bị xoá sổ ấy, toàn xạo không à!]
“Tôi chỉ đọc mấy truyện hệ thống thần hào kim chủ thôi. Hệ thống của nhà người ta toàn chuyển khoản trực tiếp.”
[…]
Muốn nói chuyện kiểu này hả?
Nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại, cô thở dài.
Người ta xuyên không thì cũng phải cứu mèo cứu người rồi mới bị xe tông chứ. Còn cô, mới mở cửa lấy đồ ăn một cái, quay qua đã thấy mình đang đứng ở nơi lạ hoắc, kéo vali theo luôn rồi.
Trong đầu còn xuất hiện một thứ tự xưng là “hệ thống”.
Nó nói gì mà: ý thức nữ chính đã thức tỉnh, sau khi thấy kịch bản thì chịu không nổi nên bỏ chạy, giờ truyện không có ai đóng vai chính, thế giới sắp sụp đổ tới nơi.
Còn cô là “vị cứu tinh” mà nó bắt về để thay nữ chính cứu lấy thế giới này.