Bà Lâm đúng là có lý do để kiêu ngạo thật.
Chỉ riêng việc nhà bà hiện tại có được “mối duyên” ấy thôi, đã khiến biết bao cô gái trong vùng mong được gả vào.
Huống chi, cô bé nhà họ Tô lại rất có lương tâm.
Chỉ vì từng được nuôi mấy năm, mà cô ấy giúp đỡ nhà họ Lâm hết lòng vẫn chưa đủ – mỗi năm còn ghé thăm một lần, lần nào cũng xách theo bao lớn bao nhỏ đầy ắp quà cáp.
Mỗi lần về thăm, bà Lâm lại không ngớt khoe khoang.
Cô bé nhà họ Tô kia giờ là tiểu thư nhà quan lớn ở tận thủ đô – đúng nghĩa thiên kim đại tiểu thư, mà nếu ở thời phong kiến thì chẳng khác gì con gái nhà quyền quý.
Vậy mà đến giờ, cô ấy vẫn gọi bà Lâm là “mẹ”.
Chỉ với mối quan hệ này thôi, con cháu cả nhà bà đều được thơm lây.
Thử hỏi, bà có thể không đắc ý sao?
Nhưng đúng như câu “trên đời chẳng có gì hoàn hảo”, nhà họ Lâm cũng có chuyện đau đầu.
Con gái ruột của họ – Lâm Giai Giai – đúng là một tay chuyên gây họa.
Hồi nhỏ thì nghịch ngợm leo trèo khắp nơi như tụi con trai, lớn lên bắt đầu biết làm đẹp, nhưng vẫn không bỏ được thói ham chơi, kiêu căng, tùy hứng.
Lúc thì gây chuyện đánh nhau vì cãi cọ với con gái nhà khác,
Lúc thì chạy theo đuổi trai đẹp trong thôn đến mức làm trò cười cho thiên hạ.
Lần trước, cô ta còn si mê một thanh niên trí thức, cứ thế đuổi theo mang lương thực tặng cho người ta. Ai ngờ người ta đã có bạn gái.
Vậy mà Giai Giai lại không biết xấu hổ, còn dám kéo tay anh ta giữa ban ngày, bị bạn gái của anh ta bắt gặp.
Tình huống lập tức rối tung lên.
Không những thế, trong lúc giằng co, chẳng biết cố ý hay vô tình, cô ta còn đẩy cô gái kia ngã xuống sông.
Anh thanh niên thấy vậy vội lao xuống cứu, nhưng Giai Giai lại ngăn cản, miệng thì nói nước nông, cô kia cố ý diễn kịch giả vờ đáng thương.
Câu nói đó khiến anh kia tức giận đến mức quay sang đẩy luôn Giai Giai xuống nước, cho cô ta “tự thân trải nghiệm” xem nước sâu hay nông.
Dân làng lúc đó kéo tới xem náo nhiệt đông nghẹt.
May mà có người xuống kéo Giai Giai lên, nhưng không rõ là vì uống nước, bị nghẹn, hay do quá xấu hổ mà cô ta ngất lịm tại chỗ.
Ai ngờ sau khi tỉnh lại, cô ta càng làm loạn hơn.
Đầu tiên là hét lên mình mất trí nhớ.
Rồi lại chẳng hiểu nghe được lời xúi giục ở đâu, quay sang đòi kiện anh thanh niên và bạn gái anh ta, vu cho họ tội mưu sát, nói toàn những chuyện hoang đường.
Nhưng chẳng ai tin cô ta cả.
Chuyện xảy ra trước mặt bao nhiêu người, cả thôn đều rõ ngọn ngành.
Nghe nói bên công xã cũng đã biết chuyện – đúng là mất mặt đến không còn gì để nói!
Thấy kế hoạch không thành, chẳng hiểu dây thần kinh nào của con gái nhà họ Lâm lại chập mạch, cô ta tiếp tục lân la tới gần anh thanh niên trí thức kia, hết tặng đồ lại hỏi han ân cần.
Ai nấy đều ngán ngẩm, lắc đầu ngao ngán.
Đám trẻ trong làng thậm chí còn nghe cô ta thủ thỉ với cô bạn thân nhà họ Ngô rằng: cô ta chỉ muốn “chiếm được” anh chàng thanh niên trí thức đó trước, rồi sau đó đá đi, để anh ta rơi vào cảnh vừa mất mặt vừa không trèo nổi ai khác, thành trò cười cho thiên hạ.
Nghe xong, nhiều người bắt đầu nghi ngờ đầu óc cô ta không bình thường.
Cuối cùng thì đội trưởng Lâm, cha cô ta cũng nổi giận đùng đùng.
Bất chấp vợ can ngăn, ông thẳng tay nhốt con gái lại ba ngày.
Mà chuyện này… hình như vừa mới kết thúc, cô ta mới được thả ra không lâu.
Vậy mà giờ lại gây chuyện tiếp rồi?
Vài bà trong nhóm lập tức hào hứng hẳn lên.
Không gì khiến người ta phấn khích bằng việc tìm ra “vết đen” của kẻ lúc nào cũng vênh váo hơn mình.
Một cơ hội tuyệt vời để lấy lại “chỗ đứng”!
Thấy mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía mình, ngay cả mấy ông lão bên cạnh cũng dựng tai hóng, Cẩu Tử Nương trong lòng sung sướиɠ như hoa nở.
Tám chuyện chính là sở trường của bà – càng là bí mật mà người khác không biết, bà càng thấy sảng khoái khi mình là người duy nhất biết!
Bà ho nhẹ một cái, hạ giọng làm ra vẻ bí mật:
“Chẳng phải mới có một đợt thanh niên trí thức mới về hai ngày trước sao? Các bà chắc biết rồi nhỉ? Cái con bé nhà họ Lâm ấy, vừa nhìn thấy người ta là mê mẩn luôn!”
Nói rồi, bà làm bộ bắt chước dáng vẻ hoa si của Lâm Giai Giai khi trông thấy anh thanh niên mới đến:
“Ui chao các bà mà thấy thì… Haiz, vừa nhìn thấy người ta là đơ cả người, mắt thì tròn xoe, dán chặt vào mặt người ta như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy! Anh chàng kia thấy bị nhìn dai quá, khó chịu quay sang lườm cho một cái rõ lạnh. Mà các bà đoán xem cô ta phản ứng sao?”
Không chờ ai giục, Cẩu Tử Nương tự nói luôn:
“Cô ta lập tức đỏ mặt, làm ra cái kiểu thẹn thùng e ấp, úi trời cái bộ dáng xấu hổ nũng nịu ấy mà, nhìn mà muốn nổi da gà!”