Bên kia, điện thoại của Chu Tự Trì khẽ rung hai cái.
Màn hình hiện lên một icon thỏ cười tít mắt cực kỳ dễ thương.
Trong căn phòng nửa sáng nửa tối, Chu Tự Trì ngồi trước bàn máy tính, đeo kính, cụp mắt nhìn lướt qua tin nhắn.
Ngay sau đó, hắn hơi nheo mắt, lười nhác tựa vào lưng ghế, ngón tay cong lại đặt bên môi, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười nhàn nhạt, như có như không.
Tảo Tảo: [Anh có thể giữ chút thể diện được không?]
Tảo Tảo: [Ngủ ngon!]
Ngày hôm sau, Khương Tảo suýt nữa trễ giờ điểm danh ở chỗ làm.
Không hiểu bị gì, đêm qua cậu thật sự đã mơ thấy Chu Tự Trì.
Là hồi cấp ba, lần thi liên trường vừa kết thúc, trời lạnh cắt da, tuyết rơi lất phất, học sinh ra khỏi trường đều run lập cập.
Vừa bước qua cổng, Khương Tảo đã thấy Chu Tự Trì đứng đó, cao ráo thẳng tắp, đồng phục mùa đông mặc trên người hắn đẹp lạ thường, cứ như đang chụp poster tạp chí, làm màu thấy rõ.
Khương Tảo vốn định làm bộ không nhìn thấy, nhưng Chu Tự Trì đột nhiên chắn trước mặt cậu, tay nắm cằm ép cậu ngẩng đầu lên.
Mùa đông, cảm giác xương tay nóng hổi lại càng nổi bật, đầu ngón tay hắn khẽ lướt qua mặt Khương Tảo, làm cậu đỏ bừng cả vành tai, lắp bắp hỏi: "Anh định làm gì."
Thiếu niên đứng đó, dáng vẻ thong dong, cả người toát ra khí chất ngông ngênh bất cần.
Chỉ thấy hắn mở ra một tờ bảng điểm, tên bên cạnh dòng chữ "Hạng nhất toàn khối: Chu Tự Trì" nổi bật không thể chối cãi.
Khương Tảo chết lặng tại chỗ.
"Không có gì."
Những khoảng trắng trong giấc mơ như bỗng bốc cháy, Khương Tảo trong mơ chỉ còn nhớ được giọng nói hỗn láo và bộ mặt ngứa đòn của Chu Tự Trì khi ấy:
"Chỉ đang nghĩ, không biết tối nay á quân như Tảo Tảo có đi ngủ sớm không thôi."
Khương Tảo bị tức đến mức bật dậy khỏi giường.
Vừa tỉnh lại đã phát hiện sắp trễ làm rồi.
Cậu vội vã rửa mặt qua loa, thay quần áo xong liền chạy vội ra đón tàu điện ngầm, vừa kịp giờ bước chân vào công ty.
"Chào buổi sáng, sếp nhỏ." Thành Giai Mân cười chào cậu.
"Chào buổi sáng, chị Mân Mân." Khương Tảo yếu ớt đáp lời.
"Sao vậy, sếp nhỏ, hôm nay khí sắc kém quá ha."
Thành Giai Mân thò đầu nhìn kỹ, rồi nở một nụ cười gian tà:
"Chẳng lẽ là..."
"Không phải!"
Khương Tảo lập tức cắt đứt những liên tưởng đầy màu sắc trong đầu cô:
"Chỉ là hơi mất ngủ thôi."
"Mất ngủ ấy mà." Thành Giai Mân vừa nói vừa đưa cho Khương Tảo một món đồ chơi nhỏ, hào phóng cười ha ha:
"Không ngủ được thì chơi hai phát là ổn ngay."
Khương Tảo: "..."
Cậu nhìn món đồ trong tay, một chiếc trứng rung đời mới nhất, trong lòng thật sự sóng gió cuồn cuộn.
"Chào buổi sáng, sếp nhỏ!" Thích Nghị Nhiên đúng lúc đi ngang:
"Sếp ơi, bảng khảo sát thực tế em đã sắp xếp xong và gửi vào hòm thư của sếp rồi đó."
"Ồ, được rồi, cảm ơn cậu." Khương Tảo tiện tay nhét cái trứng rung vào túi, rồi nói với Thích Nghị Nhiên:
"Hôm nay hình như còn có một bản thiết kế phải ra mắt nhỉ?"
"Chắc vậy á." Thích Nghị Nhiên cúi đầu kiểm tra điện thoại.
"Mùa này bên mình đang tập trung phát triển dòng đồ lót khoá, chuẩn bị ra mắt chủ đề mới."
Khương Tảo: "Đồ lót khoá?"
Thích Nghị Nhiên: "Là cái loại nội y đó đó... Tại sợ bị chặn nên em tự động nói lái á."
Khương Tảo: "..."
Cậu nhận lấy chiếc iPad Thành Giai Mân đưa tới, bên trong là các mẫu sản phẩm năm ngoái.
Những thiết kế cũ đều hơi bình thường, chủ yếu là các mẫu ren bán trong suốt, thỉnh thoảng có vài bộ trang phục mang tính cosplay nhẹ, cảm giác thiên nhiều về đối tượng tiểu thụ.
"Áo mẫu mới cần chụp ảnh phải không?" Khương Tảo vừa lật ảnh vừa hỏi:
"Có cần mời mẫu chuyên nghiệp không?"
"Năm ngoái tụi mình toàn cho nhân viên tự mang về chụp đó, đâu có thuê mẫu đâu."
Thành Giai Mân cười:
"Công ty mình chủ trương tiết kiệm tối đa mà."
"Tôi nhớ là tiểu Ngô bên nhóm truyền thông phụ trách thì phải, nhưng cậu ta vừa xin nghỉ phép năm rồi." Thích Nghị Nhiên tiếp lời.
"Ồ ồ." Khương Tảo vẫn chăm chú làm việc:
"Vậy năm nay tính nhờ ai chụp đây?"
Không ai trả lời.
Khương Tảo thấy lạ, ngẩng đầu lên, phát hiện Thích Nghị Nhiên và Thành Giai Mân đang đồng loạt nhìn cậu chằm chằm.