Bị Trúc Mã  Phát Hiện Là Người Thừa Kế Công Ty 18+

Chương 1

Thành phố Thượng Hải, quán bar về đêm.

[Máy lạnh trong phòng trọ hỏng.

Mồ hôi ẩm ướt hòa với cây kem mát lạnh đang tan dần trong miệng, kem dính nhỏ xuống ngực đỏ hồng của cậu thiếu niên.

“Anh, đừng như vậy...”

Cậu thiếu niên vừa xấu hổ vừa giận, đưa tay che mặt, qua kẽ ngón nhìn người đàn ông đang đỡ eo mình trên ga giường hỗn độn, đang hôn lên đùi cậu bằng một kiểu thân mật không nên có.

“Giả vờ làm gì.”

Người đàn ông nhìn sang, đôi môi mím chặt luôn mang vẻ lạnh lùng, nhưng lời vừa thốt ra lại phá vỡ hoàn toàn sự kiềm chế và vẻ nghiêm nghị như người anh trai bao năm của hắn đối với cậu thiếu niên.

“Anh nuôi em lớn thế này, một chút thì đã sao.”]

“Sếp ơi!”

“Bốp!”

Màn hình điện thoại bị lật úp lại một cách đột ngột.

Người thanh niên đứng ngoài cửa chính khựng lại một giây, rồi lập tức điềm nhiên lật điện thoại lại như chưa có gì xảy ra.

Màn hình đã trở về trạng thái đen ngòm, tỏa chút hơi ấm sót lại, che giấu đi tầng tầng chi tiết táo bạo vừa hiển hiện trên đó.

“Xin lỗi sếp, em tới trễ rồi.” Thích Nghị Nhiên hấp tấp chạy tới, lom khom thở hổn hển:

“Em thề là em ra khỏi nhà đúng giờ, chỉ là tắc đường quá, sếp chờ lâu chưa ạ?”

Nơi này là con phố bar nổi tiếng ở Ma Đô, người qua lại đều ăn mặc thời thượng, bảng hiệu lớn nhỏ đan xen sáng loáng, toát lên bầu không khí trẻ trung mà xa hoa.

“Trễ gần nửa tiếng.” Khương Tảo cúi đầu xem giờ, nói:

“Nhưng không sao, tôi cũng vừa tranh thủ làm chút chuyện khác, không sao đâu.”

Cậu có gương mặt rất đẹp, đôi mắt hình quả hạnh trông rất duyên, hàng mi dài rậm, làn da trắng trẻo, mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh vừa phải khiến tổng thể trông có chút non nớt.

Khi mở miệng, giọng cậu mang âm điệu phương Nam nhẹ nhàng thường thấy, chất giọng lại cao và trong, gương mặt thì ngoan ngoãn, tổng thể nhìn qua không giống sếp tí nào, trái lại, như một học sinh cấp ba vừa tốt nghiệp.

“Cảm ơn đại nhân khoan hồng độ lượng!” Nhìn thấy vị sếp nhỏ dễ gần của mình, Thích Nghị Nhiên cảm động nói:

“Quả là sinh viên giỏi có khác, đến chút thời gian cũng tranh thủ xem báo cáo trên điện thoại, em còn phải học hỏi nhiều lắm!”

Khương Tảo: “...”

Ha, thật ra cậu vừa mới "..." cho đoạn anh em biến chất kia thôi.

Trời vừa tạnh mưa, màn đêm đặc quánh. Dãy cao ốc phía sau chìm trong màn mưa xám xanh, mờ nhòe mông lung.

Khương Tảo và Thích Nghị Nhiên bước vào quán bar, đập vào mặt là mùi thuốc lá và xạ hương nồng đậm.

Trong không khí lẫn vào thứ cảm giác chếnh choáng đến ngột ngạt, ánh sáng lộn xộn mơ hồ cắt ngang tầm nhìn, bóng đèn đung đưa, nhạc nền vang tới mức ong cả tai.

Để xác định rõ hơn hướng thiết kế cho dự án tương lai của công ty, nhóm của Khương Tảo cần tiến hành khảo sát thị trường, dựng chân dung khách hàng.

Hôm nay chính là đi thực địa.

“Nhưng mà chỗ này thật sự không có vấn đề gì chứ?”

Khương Tảo liếc nhìn quán bar sang chảnh trước mắt, trong giọng có chút lưỡng lự:

“Hay là tụi mình vẫn nên...”