Nhóm Nam Chính Nghe Tiếng Lòng, Nữ Phụ Trở Thành Vạn Nhân Mê!

Chương 3: Làm như anh thật sự nghe được tiếng lòng của tôi vậy!

Cho dù vừa rồi có nghe thấy tiếng lòng của cô thì sao chứ? Chẳng lẽ chuyện cô gây tổn thương cho Sở Sở có thể xí xóa được à?

Người hầu đã chuẩn bị sẵn từ trước, tay cầm ống tiêm tiến về lên.

Hứa Nặc thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ sợ hãi, cô co rúm người lại lùi về phía sau, như thể thật sự tin rằng làm vậy có thể thoát chết.

[Mình nghĩ kỹ rồi, kiếp sau sau khi trưởng thành, việc đầu tiên là dùng tiếng Anh cấp 6 của mình để bắt chuyện với soái ca nước ngoài…]

[Hello gụt mo ning…]

Mọi người: "…”

Cô quyến rũ bọn tôi vẫn chưa đủ hay sao?

Kim tiêm sắp chạm vào người Hứa Nặc, thì đúng lúc ấy, Cố Lộng Toàn nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng: "Đợi đã."

Mọi ánh nhìn đều đầy ẩn ý chuyển về phía hắn.

Ai cũng cho rằng chỉ có mình mới nghe được tiếng lòng kỳ quặc đó.

Vả lại, em trai của Cố Lộng Toàn bị bắt cóc nhiều năm, nhà họ Cố tìm kiếm suốt cũng không có kết quả, làm sao có thể ở chỗ cô chứ?

Dù sao thì trái tim của Hứa Nặc cũng mục nát như khả năng tiếng Anh cấp 6 của cô vậy.

Cố Lộng Toàn nở một nụ cười hiền hòa: "Bây giờ để cô ta chết thì đúng lúc tái sinh thành con một ở vùng Giang, Triết, Hồ. Đợi thêm chút rồi hãy cho cô ta xuống địa phủ."

Những người khác nghe xong thì lộ vẻ trầm ngâm suy nghĩ.

Nghe cũng có lý ghê!

Hứa Nặc: “?”

[Đừng có làm kiểu đó, đáng sợ quá đi. Làm như anh thật sự nghe được tiếng lòng của tôi vậy!]

Vẻ mặt mọi người khẽ biến đổi.

Quả nhiên… Là tiếng lòng.

“Đừng giở trò nữa, trời có sập cũng không cứu nổi cô đâu.” Nam chính Tiêu Tịnh Trần bước tới, lạnh lùng lên tiếng.

Những người còn lại cũng liếc sang một cái đầy ẩn ý.

Sao không cười khẩy nữa đi anh bạn?

Hứa Nặc sợ hãi co rúm người lại, cô cố lết thân thể mềm nhũn lùi ra sau, đôi mắt đỏ hoe tràn đầy khẩn cầu.

Tiêu Tịnh Trần không có chút thương hại nào, anh ta giơ tay ra hiệu cho người bên cạnh lập tức hành động.

Dù Cố Lộng Toàn chẳng hiểu sao cứ mãi kéo dài thời gian, nhưng hắn thì không giống vậy.

Ngoài Sở Sở ra, hắn không có điểm yếu nào.

[Tội nghiệp thật, tuy là nam chính nhưng trong lòng Sở Sở, nhưng người đầu tiên vốn chẳng phải anh.]

[Anh cứ tưởng mình là lựa chọn số một của cô ấy nhưng thực ra anh chỉ là một cọng lông… rụng một cái cũng chẳng ảnh hưởng gì.]

Tiêu Tịnh Trần: “!”

Những người khác: “…”

Tuy lời lẽ thì thô tục thật đấy, nhưng lý thì chẳng sai chút nào…