Ánh nắng đẹp thật, tựa như khoảnh khắc cô vẫn còn chưa bị gắn mác “độc phụ”.
Hứa Nặc chật vật quỳ giữa sảnh lớn của biệt thự rồi nở một nụ cười buông xuôi.
[Cảm giác buông xuôi là điềm tĩnh và thong dong, chứ không phải kiểu lợn chết không sợ nước sôi như cô! Các nam chính đều tới rồi, thu dọn lại vẻ mặt, chuẩn bị đi chết đi!]
Giọng của hệ thống vừa vang lên trong đầu, Hứa Nặc vốn đang tập trung nghiên cứu xem c̠úc̠ Ꮒσα con người có thể ăn được không lập tức run cầm cập.
“Xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi, xin hãy tha cho tôi, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi, làm ơn tha cho tôi đi, tôi xin các người đấy...”
Tiêu Tịnh Trần vừa bước vào đã nhìn thấy bộ dạng sợ hãi run rẩy như cầy sấy của cô, trong mắt anh ta hiện rõ sự ghê tởm, y như lúc đang tè mà bị văng nướ© ŧıểυ lên giày da.
“Câm miệng, khi đẩy Sở Sở ngã khỏi cầu thang thì dứt khoát lắm mà, giờ còn giả bộ vô tội cái gì?”
Ban đầu vì cô là em gái cùng cha khác mẹ với Sở Sở nên anh ta còn muốn đối xử tốt một chút, ai ngờ người phụ nữ này lại vừa vô sỉ vừa tham lam, không quyến rũ được bọn họ thì quay sang làm hại Sở Sở.
[Tôi giả vờ vô tội thì sao nào? Cuộc đời không đưa tôi lêи đỉиɦ thì tôi không được diễn tí à?]
Tiêu Tịnh Trần: “?”
Khuôn mặt vốn đang đầy bất mãn của anh ta thoáng chốc trở nên đơ ra.
Ai đang nói vậy?
Mọi người xung quanh vẫn giữ biểu cảm bình thường, chỉ mình anh ta như thể đứa trẻ lạc đường bối rối chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
“Tôi không nên đẩy cô ấy, tôi sai rồi, các người đừng đối xử với tôi như vậy mà… Hu hu… Tất cả là lỗi của tôi… Hu hu hu…”
Bị tiếng khóc của Hứa Nặc kéo về hiện thực, Tiêu Tổng khẽ bật cười khinh miệt: “Cô cũng xứng để nhắc đến tên cô ấy à?”
[Anh trai ơi, đừng cười nữa, anh có biết mũi anh lúc cười trông giống mỏ gà không?]
[Mỗi lần phải nhịn cười tôi thấy mình khổ sở biết bao, bảo sao nữ chính không cho anh cười với người khác, anh thật sự chẳng có tý liêm sỉ nào cả ha ha ha ha ha ha.]
[Thôi được rồi, cái mũi của anh nhìn như cái mỏ gà vậy, nhường anh đấy, mau cho tôi uống thuốc độc đi, chết ngay giờ này còn kịp đầu thai làm con một vùng Giang, Triết, Hồ.]
Tiêu Tịnh Trần: "…”
(*Gà trong tiếng trung tiếng lóng nghĩa là peter, ý của Hứa Nặc bảo mũi Tiêu Tịnh Trần giống peter.)
Giọng nói kia lại vang lên trong đầu, rõ ràng và rành mạch, nếu giờ mà anh ta còn đổ thừa do ảo giác thì chắc phải đi khám thần kinh thật rồi.
À đâu, anh ta là tổng tài bá đạo, có bạn làm bác sĩ nên không cần xếp hàng.