Mặt trời buổi chiều tà vừa mới lặn, sương se se lạnh đã bắt đầu bám lên tay áo.
Gần sáu giờ tối, công nhân nhà máy dệt bên cạnh bắt đầu tan ca, nối tiếp sau đó là âm thanh huyên náo từ bếp tập thể của khu tập thể như mở hội.
Khương Ninh Ninh thu ánh mắt đang nhìn xa xăm lại, cô liếc qua nhìn tờ lịch vạn niên dựng ở đầu giường.
Ngày 23 tháng 1 năm 1976, Tết ông Công ông Táo theo lịch âm.
Ơ kìa, cô xuyên không rồi à?
Rõ ràng mới mười phút trước, Khương Ninh Ninh còn đang trốn trong toilet để tránh tăng ca, cô tranh thủ lướt TikTok để giải trí thì tay lỡ bấm like cái truyện có tên là “Cặp song sinh thiên tài vượt ngàn dặm xa xôi đi tìm ba thủ trưởng”.
Thế mà giờ đây cô lại đang ngồi trong một căn phòng xa lạ, căn phòng này ẩm ướt và chật chội đến mức khiến cô ngộp thở. Ngoài hai cái ghế dài gãy chân thì trong đây chẳng còn thứ gì giống nội thất cho ra hồn.
Bên tai cô lại còn có một bà cô nào đó đang lải nhải không ngừng nghỉ:
“Ninh Ninh à, nghe nói tháng này bên Đông Lâm được tăng trợ cấp, chú em chồng mày chỉ còn thiếu mỗi cái xe đạp để cưới vợ thôi đó.”
“Anh em nhà này từ bé đã yêu thương nhau, giờ thằng Kiến Quân mất mặt cũng coi như là chồng mày mất mặt.”
“Nhìn hai đứa sinh đôi mày đẻ ra kìa, ốm yếu như cây cải muối dưa. Sau này mày trông mong gì ở hai đứa chúng nó? Mày còn chẳng phải nhờ con cháu thằng Kiến Quân nuôi lại đấy à?”
Tim Khương Ninh Ninh như bị bóp chặt, cô phản bác yếu ớt theo phản xạ: “Là tại chú em chồng quá lười, mùa đông cậu ta đổ nước ra cửa làm con trượt té nên mới sinh non, đấy đâu phải lỗi của con.”
Cái giọng nói vừa vang lên - mềm như kẹo bông, lại như mật ngọt chết ruồi, chẳng giống cô tẹo nào.
Nhưng cái cảm xúc đau đớn trong lòng cô lúc này thì không phải là giả.
Bà cô trung niên kia vừa nghe liền bật chế độ “hổ báo”: “Rõ ràng là mày không cẩn thận đi đứng, giờ còn dám đổ vạ cho thằng Kiến Quân đấy à?”
“Bảo sao mấy năm nay mày chẳng thèm về thăm ông bà già này để tẫn hiếu, hóa ra trong lòng mày đang ôm cả đống oán hận với bọn tao! Đáng hận là cái thằng Đông Lâm còn đi biệt tăm năm năm, bỏ lại hai ông bà già này sống dở chết dở chẳng ai lo!”
Hả? Chồng là sĩ quan tên Hoắc Đông Lâm? Hai con sinh đôi tên Hạ Hạ và Mãn Mãn?
Khương Ninh Ninh đơ toàn tập.