Trì Tiếu như bị một lực cực mạnh cuốn đi, sau cơn choáng váng trong phút chốc, cậu phát hiện mình đang ngồi trên một tấm thảm mềm mại.
Cậu mở mắt ra, mất một lúc mới quen được với bóng tối xung quanh. Trong căn phòng tối tăm này, trước mặt cậu là một bóng người cao lớn đứng thẳng.
Có luồng sức mạnh nào đó bỗng siết chặt cổ cậu, một khuôn mặt tuấn tú nhưng u ám hiện ra trước mắt, hơn nữa gương mặt ấy còn vì tức giận mà trở nên hơi méo mó.
"Vội vã để lộ thân phận như vậy, em là đồ ăn hại à?"
Bàn tay kia bắt đầu nhấc cổ Trì Tiếu lên cao, như đang xách một chú thỏ non mới sinh - không hề có sức giãy giụa, nhỏ bé yếu ớt đến mức hắn chỉ cần mạnh tay hơn chút nữa là có thể dễ dàng tước đoạt mạng sống của nó.
Trì Tiếu thấy mình sắp sửa ngạt thở, gương mặt tái nhợt dần ửng đỏ như nụ hoa diễm lệ, đôi môi mềm mại khẽ nhúc nhích như bị co giật.
"Anh trai" của cậu nhấc cậu lên ngang tầm với hắn, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nhóc mị ma yếu ớt mà tính mạng đang hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
"Ư..."
Trì Tiếu phát ra một tiếng nức nở đầy khó nhọc, nước mắt sinh lý bắt đầu tuôn ra.
Nghe được tiếng rên khe khẽ bằng giọng mũi của cậu, đồng tử đỏ như máu của người đàn ông nọ chợt co lại, cánh tay rắn chắc bỗng run lên vì cảm giác tê dại, gần như buông lỏng ngay tức thì.
Hắn chưa từng nghe Trì Tiếu phát ra âm thanh, càng chưa từng nghe cậu nói chuyện.
Em trai hắn vẫn luôn tồn tại trong hình hài một con búp bê tinh xảo như vậy, dù có rót vào bao nhiêu hoa văn thì cũng không bao giờ có sức sống được. Trong tòa lâu đài cổ lạnh lẽo và rộng lớn này, em ấy chỉ có thể đóng vai trò một người lắng nghe nhưng không bao giờ đáp lại hắn.
Trước khi Trì Tiếu hoàn toàn bất tỉnh, lực tay bóp nghẹt cổ cậu lại chợt buông lỏng, làm thân thể bị nhấc lên lơ lửng giữa không trung của cậu ngã uỵch xuống tấm thảm phía dưới.
Không khí lạnh lẽo và tươi mới thi nhau tràn vào hai lá phổi, trong ánh mắt lặng im nhìn xuống của "anh trai", cuối cùng cậu cũng gắng gượng thở lại bình thường.
"Em... biết nói sao?"
Người đàn ông kia do dự hỏi, nhưng vừa hỏi xong lại thấy ý nghĩ này hơi hoang đường, hoang đường đến mức nực cười.
[Làm nũng đi, làm nũng với hắn nhanh lên.] Hệ thống chợt lên tiếng, giọng vô cùng quả quyết.
Trì Tiếu: [Tại... Tại sao?]
[Cậu bị khờ thật hả! Khi nào thì cần làm nũng, đó chẳng phải là kỹ năng mà cậu đã học được từ khi còn ở khu Lốp Xe Dự Phòng hay sao?]
Hệ thống phê bình Trì Tiếu một phen, thấy nhóc con cúi đầu, đỏ hoe mắt, trên cần cổ thon gầy trắng trẻo còn hằn rõ dấu ngón tay đỏ bầm đáng sợ thì khí thế lập tức yếu hẳn đi.
[Cưng ơi, dù sao cậu cũng từng giành được giải "Lốp xe dự phòng được yêu thích nhất" ở khu bên đó mà. Bây giờ đổi khu nhưng bản chất vẫn vậy, hiểu ý tôi không?]
Hệ thống dốc hết ruột gan ra, tận tình khuyên bảo Trì Tiếu một phen. Nó cảm thấy những lời phân tích của mình cực kỳ hợp lý.
[Đối tượng để làm nũng có thể là người chơi, mà cũng có thể là Boss luôn nha. Muốn sống sót thì phải tận dụng tối đa ưu thế của mình.]
[Tôi nghi ngờ hắn là kẻ cuồng em trai.]
Là một Boss phó bản trút hết tình cảm của mình vào người "em trai" do hắn tự tưởng tượng ra.
Người đàn ông kia chờ mãi mà không nghe động tĩnh gì, chỉ thấy em trai nhà mình vẫn ngơ ngác quỳ trên tấm thảm mềm mại xa xỉ, hàng mi dài rủ xuống che đi đôi mắt ngập nước.
Ánh đèn lờ mờ càng tôn lên làn da trắng ngần như phát sáng của Trì Tiếu, chóp mũi cậu ửng đỏ, khác với vẻ vô hồn và đơ cứng thường ngày, nay đã có thêm sự linh hoạt và ấm áp.
"Đáng sợ quá..." Trì Tiếu cúi đầu, run rẩy lẩm bẩm.
Người đàn ông kia không thể tin nổi vào mắt mình, ngớ người khoảng nửa giây, ngay sau đó chỉ thấy mừng rỡ không thể kìm nén. Hắn lập tức quỳ xuống ngang tầm với Trì Tiếu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của em trai mình lên, ngọn lửa nóng hừng hực trong đôi mắt đỏ như máu kia gần như sắp cháy lan ra ngoài.
"Em thật sự nói được rồi này!"
Trì Tiếu bị sự cuồng nhiệt của hắn làm cho hơi sợ, bờ môi run run mấy phen, ngơ ngác gật đầu.
Ngay sau đó, cậu bỗng được người đàn ông này ôm vào lòng.
Thân thể mảnh mai bị hai cánh tay của đối phương ghì chặt, làm Trì Tiếu gần như không thể thở nổi, l*иg ngực kề sát vào người hắn cũng tỏa ra hơi ấm.
"Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu ơi."
Giọng nói trầm thấp của hắn nghe hơi run rẩy, không ngừng đưa mũi hít lấy hít để mùi hương từ cổ và vai "em trai" mình, hơi thở nóng rực như dung nham thiêu đốt phần da lộ ra trên bả vai Trì Tiếu.
"Tiếu Tiếu ơi, em còn thơm hơn hồi đó nữa."
"Cục cưng ơi."
"Còn nhớ tên anh không?"