“Hỏi làm gì?” Đường Noãn bật cười, như thể vừa nghe một câu chuyện hài. “Cậu nghĩ Diệp Thù Yến sẽ để tâm mấy tin đồn vớ vẩn này sao? Loại chuyện này cứ để một kẻ rảnh rỗi như tớ xử lý là đủ. Tớ chỉ muốn tạo cho anh ấy một môi trường yên tĩnh để tập trung kiếm tiền thôi.”
Quý Vân: “…”
“Đỉnh, cậu đúng là đỉnh cao!” Cô bạn thân lắc đầu, thầm khâm phục khả năng kiểm soát tình thế của Đường Noãn. Với cô, ngay cả cơ hội để tình địch xuất hiện trước mặt Diệp Thù Yến cũng không tồn tại.
Chiếc xe thể thao đỏ rực dừng trước cổng ngôi biệt thự cổ kính của nhà họ Đường. Quý Vân liếc thấy một chiếc xe sang trọng đỗ bên cạnh, ngạc nhiên thốt lên: “Ơ, đó chẳng phải xe của Giang Trạm sao? Nhanh thế đã tìm đến rồi?”
Đường Noãn xuống xe, chép miệng: “Tiểu công chúa mách lẻo nhanh hơn cả học sinh tiểu học. Miệng quạ của cậu cũng linh thật đấy.”
“Miệng quạ gì chứ!” Quý Vân phản bác. “Tớ chỉ dựa vào trực giác nhạy bén và kinh nghiệm lướt drama thôi. Thôi, tự cầu phúc đi, không thì gọi chồng sắp cưới ra cứu. Tớ đi đây, có gì hot nhớ kể tớ ngay!”
Đường Noãn lườn mắt, chẳng buồn đáp.
Quản gia đã ra đón: “Nhị tiểu thư, cô về rồi.”
Đường Noãn giao hành lý cho người hầu, từ xa đã nghe tiếng cười sang sảng của cha cô, Đường Thắng An, vọng ra từ phòng khách. Cô nhíu mày, hỏi: “Có khách à?”
“Dạ, là đại thiếu gia nhà họ Giang.” Quản gia đáp, giọng ôn hòa.
Bước vào nhà, Đường Noãn lập tức cảm nhận được bầu không khí khác thường. Cha mẹ cô, chị cả Đường Sương, thậm chí cả Đường Dị – đứa con riêng của cha cô – đều có mặt. Rõ ràng, họ không tụ tập để chào đón cô trở về sau thời gian du học.
Ánh mắt cô dừng lại ở người thanh niên ngồi trên ghế chính. Anh ta có gương mặt điển trai, khí chất tao nhã, toát lên vẻ tinh anh của một người đứng đầu. Đó là Giang Trạm – anh trai cả của Giang Miểu.
Thấy Đường Noãn, Giang Trạm đứng dậy, mỉm cười lịch sự: “Đây là Đường Noãn phải không? Quả nhiên danh bất hư truyền, rất xuất sắc.”
Đường Thắng An cười rạng rỡ: “Giang tổng quá khen! Nếu con bé này được bằng nửa cô Giang Miểu, nhà chúng tôi đã phải thắp hương tạ ơn trời đất.”
Mẹ cô, Lâm Nguyệt Nga, vội vã vẫy tay: “Noãn Noãn, mau lại đây chào hỏi. Đây là Giang tổng của tập đoàn Giang Sơn, trẻ tuổi tài cao!”
Đường Noãn mỉm cười, nhưng ánh mắt lướt qua Đường Dị đang ngồi bên cạnh, rồi mới đáp: “Ba, chuyện này không cần giới thiệu đâu. Nhìn… dáng vẻ của anh ấy, con đã biết Giang tổng chắc chắn là nhân trung long phượng rồi.”
Cô cố ý ngắt lời, ánh mắt lướt qua Đường Dị đầy ẩn ý, như ngầm chế giễu sự khúm núm của anh ta. Sắc mặt Đường Dị lập tức tối sầm.
Đường Thắng An lườm cô: “Noãn Noãn, con làm gì thế? Lâu lắm mới về nhà, đừng gây chuyện nữa!”
Đường Noãn định mở miệng phản bác, nhưng Giang Trạm đã cười xòa, giảng hòa: “Anh em trong nhà mà, càng ầm ĩ càng thân. Hồi nhỏ tôi cũng thích trêu mấy đứa em như Miểu Miểu, nhất là khi em ấy còn bé xíu, trông như bánh bao, cứ muốn bắt nạt mãi.”
Anh ta dừng lại, ánh mắt thoáng trầm xuống, giọng trở nên nghiêm túc: “Nhưng sau vụ tai nạn năm ấy, Miểu Miểu phải chịu bao khổ cực. Giờ em ấy đã trở về, tôi chỉ mong bù đắp mọi thứ cho em. Dù em ấy muốn hái sao trên trời, tôi cũng sẽ tìm cách mang xuống.”
Nói đến đây, Giang Trạm nhìn thẳng vào Đường Noãn, nụ cười híp mắt nhưng ánh mắt lại sắc lạnh, như ẩn chứa một lời cảnh cáo không lời.
Đường Noãn khẽ nhếch môi, không chút nao núng. Muốn đấu sao? Được thôi, để xem ai chơi hay hơn.