Chàng Mù Và Các Bé Cưng Của Hắn

Chương 1.1: Tầng 8 (1) - con gấu bông khổng lồ

Vào một buổi sáng sớm với những cơn gió nhẹ thoảng qua, phần mộ tổ tiên của Cao Mộng Đường bị đào lên rồi.

Kẻ làm việc đó chính là một con thỏ, ngay khi Cao Mộng Đường vừa nắm lấy tai nó thì bỗng có một âm thanh vang lên trong đầu cậu.

[Chào mừng bạn đăng nhập, trò chơi "Tháp đen" sẽ bắt đầu vào lúc 4:44 phút!]

Hả?

Đăng nhập? Trò chơi?

Tháp đen?

Sau khi Cao Mộng Đường ngây ngốc nhìn con thỏ vài giây thì lập tức đưa ra được một kết luận: Ảo giác!

Nhất định là do cậu đã thức đêm liên tục suốt một tháng để làm bản thiết kế, áp lực quá lớn mới dẫn đến ảo giác! Cậu lắc lắc đầu một cái rồi ôm con thỏ vào lòng.

Trước khi rời đi, cậu còn quay lại nhìn phần mộ tổ tiên đã bị đào cho loạn cào cào lên một chút.

Đây là nơi đã chôn cất bố mẹ và người anh trai đáng kính của cậu.

Người đã không còn, tất cả đều trở thành cát bụi.

Người cũng đã chết được mấy năm rồi, có bị đào lên một chút cũng chả sao cả. Cao Mộng Đường suy nghĩ rất thoáng.

Cậu ôm con thỏ đi qua đoạn đường mòn quanh co khúc khuỷu trong vườn rau rồi chui vào mái hiên thấp của một căn nhà nhỏ nơi thôn dã. Thời gian đang là 4:40 phút sáng, vì là mùa hè nên trời sáng rất mau, chim chóc cũng đã bắt đầu hót ríu rít.

Con thỏ không ngừng vùng vẫy, trên móng vuốt mềm mại của nó vẫn còn vương lại ít đất từ phần mộ tổ tiên của Cao Mộng Đường.

Nơi đây là một vùng quê nghèo hẻo lánh, động vật hoang dã rất nhiều, Cao Mộng Đường sợ rằng nếu mình vứt nó ngoài sân thì sẽ bị sói hoang tha mất nên bèn ôm nó vào phòng.

[Chỉ còn một phút nữa là trò chơi bắt đầu, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng.]

...

Ảo giác còn chưa kết thúc nữa à?

Cao Mộng Đường vừa ngáp vừa mở tủ lạnh ra, chuẩn bị đắp mặt nạ rồi đi ngủ.

Khi tay cậu vừa với đến ngăn mát trong tủ lạnh, khí lạnh lướt qua ngón tay và lòng bàn tay rồi len lỏi vào từng lỗ chân lông. Luồng khí lạnh phà vào mặt khiến đầu óc đang đặc quánh như hồ dán của cậu chợt tỉnh táo trong chốc lát.

Mặt nạ của hôm nay được ướp lạnh vô cùng tốt, hơi lạnh từ đầu lan xuống toàn thân, khiến cho linh hồn đang mệt mỏi của cậu tỉnh táo được một nửa.

Lại mở mắt ra lần nữa, nửa phần hồn còn lại cũng tỉnh luôn rồi.

Trước mắt cậu là một hàng chữ đỏ tươi.

[Chào mừng bạn đăng nhập, cuộc phiêu lưu sắp sửa bắt đầu.]

[Đang tiến hành rút mã số thân phận.]

[Người chơi Cao Mộng Đường, mã số thân phận của bạn là 000 - chàng mù.]

[Cách duy nhất để thoát khỏi khổ nạn chính là không nhìn nhìn thấy khổ nạn.]

Vừa dứt lời, trước mắt cậu như bị một tấm lụa mỏng che phủ, mờ mịt không nhìn thấy gì cả.

Hiệu quả thị giác như thể cận thị cực nặng cộng với loạn thị cực nặng, bên ngoài còn được tặng thêm một lớp hiệu ứng lóa sáng dày cộp vậy.

Cao Mộng Đường có cảm giác mình nháy mắt đã đến một nơi xa lạ, cậu sững sốt vài giây rồi mò mẫm đứng dậy.

"Cẩn thận, cẩn thận!" Một anh chàng tiến đến đỡ lấy cậu.

Trên đầu người đó có một dòng chữ đỏ dùng để chứng minh thân phận và mã số của người chơi: 099 - kỵ sĩ.

Cao Mộng Đường vô thức nắm chặt cánh tay của "kỵ sĩ": "Chúng ta đang ở đâu thế?"

Hách Luân ngẩng đầu nhìn đối phương rồi sững người vài giây.

Gương mặt thật đẹp… đây là kiểu nhan sắc có thể khiến tâm trạng của người khác trở nên thư thái, chỉ muốn mãi ngơ ngẩn ngắm nhìn. Tựa như khi ta vừa tỉnh dậy vào buổi sáng sớm, mở toang cửa sổ rồi bắt gặp những tia nắng ấm hòa mình giữa tuyết trắng.

Ngay khi đôi mắt như một cặp bảo thạch trong suốt nhưng lại vô hồn ấy nhìn về phía Hách Luân, hắn lập tức không tự chủ được mà nở nụ cười ngây ngô.

Một nụ cười tràn đầy sự rung động, như một người yêu mèo khi nhìn thấy một chú mèo hoang xinh xắn đáng yêu.

Lông mi của Cao Mộng Đường run lên một chút, chỉ một cái run vô cùng nhẹ thôi đã khiến cho Hách Luân chợt tỉnh.

"Này? Có nghe thấy tôi nói gì không?" Cao Mộng Đường không hề hay biết đối phương đang nhìn mình cười ngây ngốc, lặp lại một lần nữa: "Chúng ta đang ở đâu thế?"

"Chúng... chúng ta đã đăng nhập vào trò chơi rồi, hiện đang trong quá trình ghép đội. Còn nữa, chỉ cần niệm thầm trong lòng là có thể gọi ra bảng hệ thống." Hách Luân lúng túng nói.

Bảng hệ thống là một trong những thứ ít ỏi mà Cao Mộng Đường có thể nhìn rõ, trên bảng hiển thị rằng họ đã bước vào "phó bản người mới", trước mắt đã có 6 người chơi ghép đội thành công, còn thiếu một người cuối cùng.

Cao Mộng Đường tìm một hồi cũng không tìm thấy mục thoát khỏi trò chơi.

Những người chơi khác hiển nhiên cũng đã bị cưỡng ép kéo vào đây, bọn họ ai nấy đều đang sợ hãi xen lẫn bất an mà đánh giá tình hình xung quanh. Bỗng nhiên, một cô gái trong số đó chỉ vào Cao Mộng Đường: "Anh còn đang đắp mặt nạ kìa."

Trên đỉnh đầu cô cũng có một dòng chữ đỏ: 857 - sâu rượu.

Cao Mộng Đường vuốt lại phần viền để mặt nạ dán chặt hơn: "Tôi thức khuya nhiều nên phải giữ gìn một chút."

Nữ sâu rượu: "Chúng ta xuyên không rồi đấy."

"Tôi biết chứ." Cao Mộng Đường nhẹ nhàng vỗ lên hai bên cánh mũi: "Nhưng mà mặt nạ này 15 tệ một miếng lận."

Mọi người: "..."

"Còn con thỏ này thì sao?" Lại có người hỏi.

Lúc này, Cao Mộng Đường mới phát hiện ra con thỏ đào mộ tổ tiên ấy đang bám chặt vào ống quần cậu, cơ thể mềm mại của nó cuộn lại thành một cục tròn vo ngồi trên giày cậu.

Cậu ôm lấy chú thỏ, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó: "Đừng sợ đừng sợ..."

Giây sau, con thỏ nghiêng đầu, duỗi chân một cái rồi ngủ mất. Cơ thể nhỏ màu đường cháy duỗi dài ra, trông chẳng khác gì một cuộn bánh cuốn đậu phủ đường nếp.

Nữ sâu rượu cười gượng: "Đúng là chủ nào tớ nấy, chủ đắp mặt nạ, thỏ thì đi ngủ."

Sáu con người chen chúc trên một chiếu nghỉ cầu thang chưa đầy bốn mét vuông, bên chân họ còn chất đầy đồ lặt vặt.

Cao Mộng Đường ngồi xổm người xuống mò mẫm, hình như có chăn, gối và cả điện thoại nữa.

"Mấy món đồ lặt vặt đó đã xuyên không theo chúng ta đến đây." Hách Luân nói: "Lúc chúng tôi đang trong giấc ngủ thì nghe thấy mấy lời kì lạ đại loại như "trò chơi sẽ bắt đầu vào 4:44 phút", đến khi vừa mở mắt ra thì đã ở chỗ này rồi."

Cao Mộng Đường: "Vào lúc 4:44 phút sáng, mấy người đều đang ngủ sao?"

Tất cả đồng loạt gật đầu.