Bị Toàn Tông Môn Nghe Được Tiếng Lòng, Ta Nhân Thiết Băng

Chương 10: Tiếng Lòng Vang Vọng Trong Gió

Dưới ánh nắng nhạt của buổi chiều tà, tiên phủ của Chưởng môn Hòa Kiếm đứng sừng sững giữa những tầng mây mù lượn lờ, tựa như một cõi tiên cảnh tách biệt khỏi trần thế. Gió thổi qua, mang theo hương thơm của tùng bách, hòa quyện với linh khí tinh thuần, khiến lòng người không khỏi thư thái. Nhưng trong lòng Nam Hi, sự thư thái ấy chẳng thể nào tồn tại.

Tiếng lòng của nàng, như một cơn sóng ngầm, lại vô tình vang lên trong đầu Hòa Kiếm, khiến sắc mặt ông đanh lại, đôi mày nhíu chặt như muốn dính vào nhau. Ông đứng đó, áo bào trắng phấp phới, ánh mắt sắc bén quét qua Nam Hi, như muốn xuyên thấu mọi bí mật nàng đang giấu kín. Màn biểu diễn kiếm thuật vừa rồi của nàng, dù có chút tiến bộ, vẫn khiến ông không thể hài lòng. Lực vung kiếm quá yếu, động tác dù mượt mà hơn trước nhưng vẫn thiếu đi sự sắc bén cần có của một kiếm tu.

Hòa Kiếm hít một hơi thật sâu, cố kìm nén sự thất vọng trong lòng, trầm giọng hỏi: “Nam Hi, con cảm thấy mệt lắm à?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Nam Hi khựng lại. Nàng ngước mắt nhìn sư tôn, ánh mắt thoáng chút do dự, rồi chậm rãi gật đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Dạ… có chút mệt ạ.”

Lời vừa dứt, lông mày Hòa Kiếm càng nhíu chặt hơn, sắc mặt nghiêm nghị đến mức các đệ tử đứng xa xa không dám thở mạnh. Với ông, một kiếm tu không chỉ cần kỹ thuật tinh xảo mà còn phải có thể chất bền bỉ, ý chí kiên cường. Nhưng Nam Hi, đệ tử ông từng đặt kỳ vọng cao nhất, giờ đây lại đứng trước mặt ông, thừa nhận mình “mệt” chỉ sau một bài luyện kiếm đơn giản.

“Ngày trước, khi luyện những chiêu kiếm cơ bản, ta chưa từng nghe con kêu mệt!” Hòa Kiếm lạnh lùng nói, giọng điệu như lưỡi kiếm sắc bén, cắt qua không khí. “Kiếm tu không chỉ rèn luyện kiếm pháp, mà còn phải rèn luyện thể chất, chẳng thua kém gì thể tu. Con đã chọn con đường này, vậy mà lại dám mở miệng than mệt? Một khi tâm trí con yếu đi, sự lười biếng sẽ chi phối, làm sao con có thể luyện kiếm cho ra hồn?”

Nam Hi cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn lắng nghe, không chút ý định phản bác. Nàng biết, dù Hòa Kiếm nghiêm khắc đến đâu, ông vẫn luôn lo lắng cho nàng. Nhưng đúng lúc này, hệ thống trong đầu nàng lại vang lên một âm thanh lạnh lùng, như nhắc nhở nàng không được quên thiết lập nhân vật:

[Ký chủ, thiết lập nhân vật đang lệch lạc. Vui lòng thể hiện sự yếu đuối và tâm trạng u sầu ngay lập tức.]

Nam Hi khẽ cắn môi, trong lòng thầm thở dài, nhưng ngoài mặt lập tức cúi đầu thấp hơn, giọng nói run run, pha chút tủi thân: “Sư tôn nói chí phải, nhưng mấy ngày nay… trong lòng đồ nhi luôn có tâm sự, không thể tập trung…”

Hòa Kiếm vừa nghe câu này, sắc mặt lập tức sa sầm, linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng. Ông trầm giọng: “Tâm sự gì?”

Nam Hi ngẩng đầu, đôi mắt long lanh như phủ một lớp sương mù, giọng nói mang theo nỗi đau khó giấu: “Ngày trước, huynh ấy bị thương, con cứ thấy bất an trong lòng. Hôm qua, con đã mang thuốc trị thương đến cho huynh ấy, nhưng… huynh ấy lại từ chối, khiến con…”

“Dừng lại!” Hòa Kiếm lập tức ngắt lời, giọng nói sắc lạnh như băng.

Nếu việc Nam Hi tiến bộ chậm khiến ông bực bội, hay việc nàng than mệt khiến ông tức giận, thì chuyện nàng nhắc đến Tề Thiên lại làm ông muốn nổi điên. Ông hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhớ rằng hôm nay mình đã định sẽ nói chuyện nhẹ nhàng với nàng. Nhưng đúng lúc ấy, một tiếng lòng đầy phẫn uất vang lên trong đầu ông, rõ ràng như tiếng chuông ngân:

[Sao hắn ta không bị kiếm kia đâm chết đi cho rồi! Hôm qua đi đưa thuốc trị thương, suýt nữa ta đã hạ độc vào đó luôn rồi!]

Hòa Kiếm sững sờ, ánh mắt nhìn Nam Hi thoáng chút kinh ngạc. Nàng đứng đó, đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ yếu đuối như sắp tan vào gió, nhưng tiếng lòng kia… lại đầy sát khí, như muốn xé xác Tề Thiên ra từng mảnh.

---