“Vâng, thưa sư tỷ, bọn muội chỉ định ra ngoài mua sắm chút đồ.” Ba nữ đệ tử đáp vội, sắc mặt thoáng chút gượng gạo. Họ cúi đầu chào lần nữa, rồi nhanh chóng rời đi, như thể chỉ chậm một giây thôi là sẽ bị nàng giữ lại.
Nam Hi lặng lẽ nhìn theo bóng lưng họ, đôi mày khẽ nhíu lại. Trong tông môn, nàng không phải là người được lòng mọi người. Điều này, nàng hiểu rõ hơn ai hết.
Dẫu là đệ tử chân truyền, thực lực vượt trội, và những năm qua nàng luôn hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ được giao, Nam Hi vẫn là một bóng hình xa lạ trong mắt các đệ tử khác. Nàng ít xuất hiện, ít giao lưu, như một vì sao lấp lánh nhưng mãi ở trên cao, khó chạm tới. Nhưng đó không phải lý do chính khiến nàng bị xa cách.
Tất cả bắt đầu từ khi nàng gặp nam chính. Từ đó, để giữ vững “thiết lập nhân vật”, Nam Hi buộc phải hóa thân thành một cô gái si tình đến mù quáng, ngày ngày tìm đến tiên tông bên cạnh để gặp nam chính, gây ra đủ loại rắc rối vì những lý do “ngoài ý muốn”.
Thời gian trôi qua, trong mắt các đệ tử tông môn, nàng từ một Đại sư tỷ tài hoa, đáng tin cậy, dần trở thành một người kỳ lạ, đầu óc dường như chỉ biết đến yêu đương. Những lời xì xào sau lưng, những ánh mắt dè dặt, nàng đều nhận ra, nhưng chỉ có thể làm ngơ.
Trong những cuốn tiểu thuyết tiên hiệp ngược văn cổ điển, nữ chính thường được xây dựng theo kiểu ngốc bạch ngọt hoặc tiểu bạch hoa yếu đuối. Nếu viết tốt, có lẽ còn đáng đọc. Nhưng Nam Hi lại không may mắn như thế. Nàng xuyên vào một kịch bản mà cốt truyện chỉ có thể mô tả bằng hai từ: máu chó. Hành động của nữ chính, trong mắt người ngoài, hoàn toàn bất chấp lý trí, không màng đến lợi ích của tông môn, chỉ biết chạy theo tình yêu. Nếu không phải vì tò mò, Nam Hi kiếp trước chắc chắn đã chẳng bao giờ động đến loại truyện này.
Nàng khẽ thở dài, cảm thấy thiết lập nhân vật hôm nay đã được duy trì đủ tốt. Giấu đôi tay vào tay áo rộng, nàng thong dong bước về tiểu viện của mình, lòng thầm nhủ: “Nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại tiếp tục diễn kịch.”
Nhưng chưa kịp đặt chân vào sân, Nam Hi đã bắt gặp một thiếu niên đứng lưỡng lự trước cổng. Hắn mặc áo xanh nhạt, dung mạo tinh xảo như ngọc, làn da trắng mịn tựa tuyết, đôi mắt sáng như sao trời. Mái tóc đen được buộc gọn bằng một dải lụa cùng màu, đơn giản nhưng toát lên vẻ thanh thoát.
Thiếu niên giơ tay, định gõ cửa, nhưng lại chần chừ, hàng mày nhíu chặt như đang đấu tranh nội tâm. Nam Hi nhận ra hắn ngay lập tức. Hắn là Liên Thiên Tinh, đệ tử thân truyền của Lục trưởng lão Vân Kiếm Tông, năm nay mới mười bốn tuổi, vừa được thu nhận vào tông môn năm trước.
Tính tình Liên Thiên Tinh hoạt bát, ngây thơ, nhưng chẳng hiểu sao luôn giữ khoảng cách với nàng. Vậy nên, khi thấy hắn đứng trước cửa sân mình, Nam Hi không khỏi tò mò. Rốt cuộc là chuyện gì, khiến một người như hắn phải miễn cưỡng tìm đến nàng?
Nàng khẽ mỉm cười, bước tới, giọng nhẹ nhàng:
“Sư đệ, có việc gì mà đứng đây lưỡng lự thế?”
---