Say Trong Lòng Mỹ Nhân

Chương 3

Hồn phách Ngụy Minh Ngọc bám vào chuỗi hạt suốt mười năm. Nàng chứng kiến tất cả những gì xảy ra sau khi mình chết, nhưng lại không thể làm gì. Cho đến khi nàng nhìn thấy người đó vì bảo vệ đệ đệ và mẫu thân mà chết thảm, trong khoảnh khắc đó, nàng vùng vẫy dữ dội, hét lên đau đớn, chuỗi hạt suýt nữa siết chặt cổ tay Lữ Khâm Dung. Ả ta đau đớn, vứt phăng chuỗi hạt xuống đất, chuỗi hạt đứt, hạt ngọc văng tung tóe khắp nơi.

Ngụy Minh Ngọc trọng sinh!

...

"Thôi, chải đầu cho ta, thay hết màn che và chăn đệm này đi, đổi sang đồ trắng đơn giản một chút."

Lưu ma ma ngẩn người, rồi đáp: "Vâng, lão nô sẽ thay ngay. Thu An, mau hầu hạ cô nương rửa mặt."

Nhìn vào gương đồng, Ngụy Minh Ngọc đưa tay sờ lên mặt mình, ánh mắt dần trở nên sắc lạnh, khiến Thu An sợ hãi đến mức không dám cử động tay đang cầm lược, nhỏ giọng nói: "Cô nương sao vậy?"

Ngụy Minh Ngọc chớp mắt: "Không sao, chải đầu đi!"

Bên ngoài vang lên tiếng nha hoàn vui mừng: "Hầu gia giá đáo!"

Sắc mặt Ngụy Minh Ngọc sa sầm, ánh mắt lại lạnh lẽo.

Khi Ngụy Minh Ngọc bước ra, Thẩm Hồng An đang uống trà bỗng sững người, chén trà trên tay suýt rơi xuống đất.

Nửa năm nay, từ khi trở về từ biên cương, Thẩm Hồng An vẫn luôn tĩnh dưỡng ở nhà, ăn mặc cũng tùy tiện hơn. Trường bào lụa màu xanh, nằm nghiêng trên chiếc sạp quý phi bằng gỗ hoàng đàn, vắt chéo hai chân, đôi giày ống vuông màu đen, vừa nhìn đã biết là do Lữ Khâm Dung chuẩn bị.

Ngụy Minh Ngọc không biết hắn ta đối xử với những nữ nhân khác như thế nào, nàng chỉ biết trước mặt nàng, hắn ta luôn tỏ vẻ kiêu ngạo lạnh nhạt.

Nam nhân vẫn giữ nguyên dáng vẻ công tử bột kiêu căng ngạo mạn, mày kiếm mắt sáng, đáy mắt là những vì sao băng giá khó hiểu. Làn da trắng không tì vết, từ đầu đến chân không có chút khí chất nào của võ tướng, lạnh lùng nhìn người trước mặt.

Ngụy Minh Ngọc không trang điểm, chỉ thoa chút son nhạt, búi tóc cài một chiếc trâm bạc đính ngọc trai tua rua. Nàng mặc váy dài màu trắng tinh, áo khoác ngoài màu trắng ngà, nếu không phải nhờ chiếc đai lưng màu xanh, thoạt nhìn rất giống một phụ nữ đang để tang.

Vốn dĩ nàng đã sở hữu dung mạo xinh đẹp, vừa có nét dịu dàng ngọt ngào của nữ tử Giang Nam, lại vừa có nét thẳng thắn phóng khoáng của nữ tử phương Bắc, tự toát ra khí chất thoát tục thanh tao. Không son phấn lòe loẹt, dáng người mảnh mai, da trắng như tuyết, đôi mắt trong veo như nước phảng phất nét lạnh lùng, khác hẳn đêm qua.

"Thϊếp thỉnh an Hầu gia!" Ngụy Minh Ngọc cụp mắt, khẽ hành lễ.

Nửa năm nay, từ khi Thẩm Hồng An trở về, hai người ít khi gặp mặt, nhưng Ngụy Minh Ngọc hôm nay khác hẳn mọi khi.

Thấy Thẩm Hồng An nhìn mình, Ngụy Minh Ngọc lại bày ra vẻ nhỏ bé và si mê như trước, hành lễ lần nữa, dịu dàng nói: "Hầu gia đến đây từ sáng sớm, có việc gì sao?"

Thẩm Hồng An đặt chén trà xuống, nói: "Đêm qua..."

"Phùng nhi đã đỡ hơn chưa?" Ngụy Minh Ngọc cắt ngang lời Thẩm Hồng An.

"Phùng nhi không sao rồi."

Ngụy Minh Ngọc giả vờ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt. Thϊếp đang định qua thăm nó thì Hầu gia đến. Vậy chúng ta cùng đi thỉnh an tổ mẫu và mẫu thân nhé!"

Thẩm Hồng An lại nheo mắt nhìn Ngụy Minh Ngọc, bỏ mặc nàng ba năm, trở về nửa năm cũng không đoái hoài gì đến nàng, đêm qua lại bỏ nàng giữa chừng mà đi, vậy mà nàng không hề chất vấn? Hình như còn không chào đón hắn ta?