"Cô nương gần như dầu sôi lửa bỏng ngần ấy năm mới đợi được đêm động phòng hoa chúc, vậy mà lại bị ả tiện nhân kia phá hỏng. Sao có thể chịu được nỗi nhục nhã này chứ?"
"Quá đáng lắm rồi! Mấy năm nay, trên dưới Hầu phủ đều nhờ cô nương gồng gánh, nhờ của hồi môn bù đắp biết bao nhiêu khoản thiếu hụt cho họ, vậy mà Cậu gia lại hết lần này đến lần khác làm cô nương mất mặt. Ma ma à, bà phải nghĩ cách chứ! Cô nương lần này e là thật sự không qua khỏi."
Lời nói của bà vυ' và hai nha hoàn bên ngoài bình phong lọt cả vào tai Ngụy Minh Ngọc. Nàng bỗng chốc mở mắt. Màn che đỏ rực sắc hỉ, ngay cả chăn đắp trên người nàng cũng là gấm đỏ.
Ngụy Minh Ngọc chống tay ngồi dậy, nhìn quanh bày trí trong phòng, đưa tay lên liền thấy chuỗi tràng hạt ngọc bích đeo trên cổ tay phải. Nàng giơ tay trái lên, dùng sức bóp chuỗi hạt, cảm giác đau nhói truyền đến cả lòng bàn tay.
Nàng thật sự sống lại rồi sao?
Nàng trọng sinh, trở về năm mười chín tuổi, cũng là năm thứ ba nàng về làm dâu Hầu phủ Trấn Viễn.
Ngụy Minh Ngọc mân mê chuỗi tràng hạt ngọc bích, ngay cả thở cũng không dám mạnh, sợ tất cả chỉ là một giấc mộng.
"Có ai không?"
Tiếng Ngụy Minh Ngọc vừa dứt, Lưu ma ma cùng Thu An và Xuân Yến bước vào phòng ngủ.
Ba người sống sờ sờ xuất hiện trước mặt nàng.
Ngụy Minh Ngọc nhìn họ, nín thở ôm cả ba vào lòng.
"Cảm tạ Bồ Tát phù hộ."
Lần này nàng thật sự trọng sinh, chứ không phải như mười năm trước, hồn phách vất vưởng quanh chuỗi tràng hạt này, bất lực nhìn kết cục bi thảm của những người thân yêu.
Trưởng tử Hầu phủ Trấn Viễn cưới con gái nhà thương gia làm vợ vốn đã là chuyện lạ, nhưng nàng lại không tin, từ Lâm Châu xa xôi gả đến kinh thành. Vốn tưởng có thể chiếm được sự sủng ái của Thẩm Hồng An, trở thành Đại nương tử của Hầu phủ Trấn Viễn.
Thế nhưng, ngay ngày thành hôn, Thẩm Hồng An lại đồng thời cưới cả người trong lòng hắn ta là Lữ Khâm Dung cùng nàng làm bình thê.
Khi đó phụ thân nàng đã mất, mẫu thân nàng cùng đệ đệ mười hai tuổi gồng gánh cả gia tộc Ngụy thị. Cũng bởi vì khi phụ thân còn sống có giao tình với lão Hầu gia, nên mới có hôn sự này. Sự đã rồi, Ngụy Minh Ngọc cũng không còn cách nào thay đổi, đành cam chịu. Đêm tân hôn, nàng ngồi một mình trong phòng suốt đêm.
Sau khi thành hôn, Thẩm Hồng An ở lại kinh thành ba tháng cũng không động phòng với Ngụy Minh Ngọc, rồi cùng Thẩm nhị gia lên Bắc Cảnh đánh giặc.
Nhà họ Thẩm xuất thân võ tướng, tổ tiên đều từng lập nhiều chiến công hiển hách trên sa trường. Năm Thẩm Hồng An mười lăm tuổi, phụ thân hắn ta qua đời, Hầu phủ Trấn Viễn vốn đã khó khăn càng thêm túng quẫn, mấy năm sau chỉ còn là cái vỏ rỗng.
Trước khi mất, lão Hầu gia dặn dò lão phu nhân, dù thế nào cũng phải đến Lâm Châu cầu hôn con gái của thương gia giàu có Ngụy Trác Viễn để gả cho Thẩm Hồng An, nếu không nhà họ Thẩm sẽ không trụ nổi.
Thẩm Hồng An chịu tang ba năm, sau đó tập tước. Lão thái thái và Đại phu nhân bắt đầu lo liệu chuyện cưới vợ cho hắn ta. Thẩm Hồng An vốn để ý Lữ Khâm Dung, con gái nhà danh môn Lữ gia. Nhưng hắn ta không thể trái lời lão thái thái nên cưới cả hai người.
Ngụy phu nhân tưởng con gái mình may mắn, bèn chuẩn bị của hồi môn hậu hĩnh, mười mấy rương đồ cưới không ai sánh bằng, gả con gái đến Hầu phủ Trấn Viễn ở kinh thành.