Ma Chó

Chương 41: Tái ngộ

- Đây là đâu?. Sao tối tăm, hỗn độn thế này...???!.

Khanh thấy mình đang bước đi trong một không gian không có bầu trời và mặt đất. Bốn bề xung quanh chỉ toàn một thứ màu loang lổ như chàm thẫm lại và đặc sệt, tuyệt nhiên không có một thứ gì khác. Thần trí anh mơ hồ, chẳng thể nào nhớ rõ tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này, cứ bước đi vô định như thế. Càng tiến về phía trước, không gian càng tối dần, đặc quánh hơn. Chúng như thu hẹp lại, chẳng thể biết ở cuối con đường sẽ có thứ gì chờ đợi anh. Có lẽ là một màu đen tăm tối.

Anh đã mơ hồ nghĩ ra điều ấy, nhưng vẫn cứ bước tới. Đột nhiên, trong không gian kì lạ truyền đến tai một giọng nói vội vã:

- Mau quay lại, Tiểu Khanh!.

- Ai đấy?!. Ai vừa gọi tên mình?!.

Khanh nghe tiếng nói ấy thì giật mình ngoảnh đầu lại nhìn. Một luồng sáng chói loà chiếu vào mắt anh. Khanh vội đưa tay lên che mặt, nheo mắt nhìn xuyên qua lớp ánh sáng rực rỡ ấy. Có chòm râu trắng bạc phơ hiện ra: " khuôn mặt này...." - Khanh nhăn trán suy nghĩ, cảm giác rất quen thuộc nhưng nhất thời vẫn chưa nhớ nổi ra là ai, cứ đứng trơ ra mà nhìn. Người có chòm râu dài bạc trắng chậm rãi bước đến gần hơn, đưa tay lên vuốt vuốt bộ râu, là một ông lão. Bấy giờ, ông lão mới cất giọng nói tiếp:

- Tiểu tử ngu ngốc!. Đã non tay yếu cật lại còn nóng vội làm điều dại dột!. Muốn dòng họ Hứa tuyệt tự hay sao?!.

- Họ Hứa...?!.

Khanh chau mày suy nghĩ, có cái gì đó vừa chạy xẹt qua trong đầu, làm tâm trí anh bắt đầu rối vào nhau như tơ vò. Cảm giác này là gì chứ?.

- Thưa, cụ là ai?. Con, đã từng quen biết cụ?.

Ông lão lại vuốt vuốt chòm râu, hai con mắt nheo lại hằn lên những vết chân chim, toát lên tia nhìn phúc hậu, trìu mến, khẽ gật gật đầu đáp lời:

- Chả nhẽ ta lại phải cốc đầu cho mấy cái thì mới chịu tỉnh ra?!. Nhớ tên mình hà cớ lại không nhớ được lão phu là ai!. Tiểu tử ngu ngốc!.

- Ông lão này, cớ gì đã muốn đánh người?.

Khanh ngây ra trước những lời nói lạ lùng của ông lão đối diện, trong lòng thoáng có chút bực bội, nhưng cậu kìm lại, trước mắt phải hỏi cho rõ ràng cái đã:

- Thưa cụ, đặng cháu đã làm điều gì không phải với cụ hay sao cụ nặng lời trách mắng cháu vậy?!.

- Không những không phải mà còn khá nghiêm trọng kìa!. - Ông lão nhớn mắt cao giọng khiển trách.

- Thưa, cụ có thể nhắc lại là chuyện gì được không?. Sao cháu không nhớ!.

Khanh vừa nói vừa nhăn trán suy nghĩ, vẻ mặt băn khoăn.

- Hừm!. Tu tập không đến nơi đến chốn mà dám một trận triệu hồi đến hai, ba vị thần Phật. Chưa kể, kẻ địch mạnh, yếu ra sao còn chưa nắm rõ đã một trận dốc toàn lực đối phó, không tiên liệu sinh tử ra sao!. Đó là hành xử mà thiếu suy xét!. Muốn luyện thành bậc cao nhân thì không bao giờ được phép hành sự lỗ mãng như vậy!. Ta há chẳng đã nói rồi sao?!.

Khanh nghe một tràng khiển trách từ ông cụ kia, cảm thấy nửa khó hiểu nửa lại như quen quen, chúng cứ thi nhau rằng níu suy nghĩ của anh. Khanh cảm giác đang đi tìm một cái gì đó nhưng tuyệt nhiên không nhớ ra được là mình đang tìm cái gì.

- Sao?. Khó nghĩ lắm phải không?. Bao nhiêu lần dặn đi dặn lại: địch mạnh hay yếu, chớ nên hồ đồ, bài trong sách cổ, luyện thành chớ lo. - Ông lão đi đi lại lai, khoan thai đưa tay vừa vuốt râu vừa ngâm bài vè.

- Bài trong sách cổ....?. - Khanh lầm bầm tự vấn. Lại có cái gì đó chạy ngang qua đầu anh...

- Đúng vậy!. Muốn nắm thế thượng phong trong mỗi trận giao đấu nhất thiết phải luyện thành thục hết tất cả các bí kíp trong cổ tự, từ đầu đến cuối, lại dày công tu tập mới đặng. Vậy mà tên tiểu tử nhà người học hành không đến nơi đến chốn, chỉ một đêm đòi đem ra vận, không chết vì bị bọn quỷ nhi kia hại thì cũng bỏ mạng vì tẩy hoả nhập ma nghe chưa!.

- Quỷ...quỷ nhi?!.

Vừa nghe đến hai chữ " quỷ nhi ", đầu Khanh bỗng nổi lên một cơn đau nhức ghê gớm, còn có cảm giác gì đó giống như sụp đổ, phải rồi, là thất bại!. Anh ôm đầu nhăn nhó. Hai mắt nhắm tịt lại. Những hình ảnh kì lạ từ đâu xuất hiện trong đầu, chúng cứ xoay mòng mòng như những thước phim. Anh nhìn thấy một ông lão ngồi cạnh một con chó, vẻ mặt hốt hoảng tột độ, đang la hét gì đó thất thanh. Anh nhìn thấy hai cái bóng loang lổ đen kịt hình trẻ con đang chờn vờn trên không, hai cái miệng chúng ngoác ra cười ngạo nghễ mà chẳng thấy mắt mũi gì. Rồi, anh lại thấy bóng một người thanh niên, đang ngồi xếp bằng thần thái như một vị thiếu tăng, đột nhiên ngã quỵ ra như pho tượng bị đổ, anh giật mình kinh hãi. Cảm giác đau đớn truyền tới nơi l*иg ngực bên phải, xen lẫn là sự buồn bã khi nếm mùi thất bại. Người thanh niên đó, rất giống anh!. Phải rồi, đó chẳng phải là anh sao!. Khanh đột ngột như bừng tỉnh, hai mắt mở trừng trừng, những ký ức bắt đầu đổ về ào ạt như thác lũ, mất chừng vài phút sau, Khanh mới từ từ cúi đầu, run run nói:

- Con xin lỗi!. Con vô dụng quá, nội à!.

- Hừm!.

Ông lão đưa tay chắp sau lưng, từ tốn cất lời khuyên nhủ:

- Đấng trượng phu thì không đặt nặng thành, bại!. Cái cốt yếu là chân nhân!. - Rồi đưa tay nhẹ nhàng chỉ chỉ vào ngực cậu.

- Hấp ta hấp tấp, học hành lồi lõm, bài vè ta dạy con đã quên rồi sao?.

- Thưa, không!. Chỉ tại con nóng lòng muốn diệt trừ bọn quỷ hại người, thời gian lại cấp bách, nên con...

- Thôi!. Sự cũng đã rồi!. Đã nhận ra sai lầm thì mau tìm cách mà sửa chữa, trừ ma diệt quỷ cứu người vẫn là cấp bách!. Có gì ta sẽ tính sổ sau!.

Đoạn, ông lão phất tay áo rồi quay lưng chắp tay bay chầm chầm về phía có ánh sáng ấm áp như vầng thái dương, Khanh liền đi theo sau, không còn dám ngoảnh đầu nhìn về nơi tăm tối, lạnh lẽo sau lưng mình nữa.