- Chú V, chú V ơi, tỉnh lại đi!. Chú nghe thấy tôi nói ko?.
Ông em vỗ vỗ vào hai má ông béo, nhìn sâu vào mắt ông ta, ko thấy có biến chuyển gì lạc quan về thần sắc. Ông V nửa tỉnh nửa mê, nhất thời chưa bất tỉnh nhân sự mà thôi. Có lẽ số vụn cỏ ban nãy còn ít quá, ko đủ độ giúp ông ta hồi lại. Hai chiếc đèn đem theo thì sắp sửa cạn pin. Nếu ko nhanh chóng rời khỏi chỗ này e rằng sẽ phải lưu lại nơi đồng không mông quạnh cho đến lúc sáng. Chẳng ai muốn thế chút nào, việc trước mắt là phải nhanh nhanh thoát khỏi trốn quỷ quyệt này cái đã. Nghĩ vậy, ông em bèn sốc nách ông V dậy, đỡ ông ta đứng tựa vào vai mình rồi cả hai lảo đảo bước ra khỏi rặng tre. Ông e ko quên tóm cả cái giỏ còn chứa vài con ếch đeo vào một bên vai. Nấy đó, xem như chút vớt vát lại cho một đêm đầy ám ảnh như hôm nay...
Ông hàng xóm hơi lùn nhưng lại to béo, rất vất vả ông em mới đỡ ông ta đi được một quãng đồng. Hai cái đèn yếu pin cùng chiếu ra còn ko bằng một cái lúc bình thường càng khiến cho hành trình chạy trốn khỏi cánh đồng đêm nay thêm gian nan gấp bội. Ông em cứ cắm cúi men theo hướng dãy tre dài mà đi, thể nào cũng ra được lối chân cầu. Phía tay phải ông là lũy tre, bên trái một đoạn là con sông, bất chợt có cơn gió nhẹ thổi ngang qua từ phía ấy, mang theo cái lạnh rét run như giữa đêm đông. Toàn thân ông em khẽ run, mình nổi đầy da gà. Lúc này đang hoạt động thể chất, cơ thể tiết rất nhiều mồ hôi, chẳng may trúng ngọn gió độc thì bỏ mẹ!. Ông thầm than trong bụng vừa thở hổn hển, nặng nhọc kéo theo ông hàng xóm bước đi.
Một tiếng động rất khẽ phát ra sột soạt giữa những gốc tre mọc dày đặc, chi chít gai nhọn trên những cành khô đang chĩa ra tua tủa. Nhìn xa chúng tựa như những cánh tay gầy guộc trơ xương đang lặng lẽ vươn dài ra, như muốn tóm lấy cổ hai người ngoài kia lôi tọt lại giằng xé. Tiếng sột soạt ấy vẫn đều đều vang lên, kèm theo chuyển động rất nhanh của một thứ gì đó trong bóng tối, nó lao vυ't xuyên qua những gốc tre mà ko hề hấn gì. Trong màn đêm thăm thẳm hiện lên bốn đốm sáng xanh lơ như dạ quang, hắt ra một tia lạnh lẽo. Hai con vật di chuyển chậm dần, có vẻ đang muốn đùa giỡn con mồi, đợi nó kiệt sức rồi mới từ từ nhảy ra tấn công. Còn hai cái bóng người thì đổ xiêu đổ vẹo, vất vả bước từng bước trên con đường đồng ngoằn nghèo bé tí, ko mảy may cảnh giác những biến động xung quanh. Bờ tre vốn đã dài nay lại càng như dài ra lê thê, đi mãi vẫn chưa đến đích. Ở một cục diện khác, hai cái bóng đen to tướng kia đã dừng lại ẩn mình sau những lũy tre, chót đuôi chúng liền rung rinh mấy cái, toả ra một làn khói đen đặc sặc mùi tử khí. Hai răng nanh bắt đầu dài ra, nhú ra khỏi miệng, nhọn như vuốt hùm. Chúng khè ra mấy tiếng, để lộ cái lưỡi đỏ lòm tanh tưởi, ánh mắt hung hiểm nhìn chằm chằm về phía con sông. Cùng lúc đó, làn khói đen dị hợm từ người chúng bay lên, ko ngừng toả ra như những con rắn con đang uốn éo bò trườn, đều nhất loạt nhắm hướng con sông im lìm bay tới, rồi đột ngột tụ lại thành một đám mây đen vần vũ ở giữa mặt sông, chực chờ lao xuống. Mặt sông đang phẳng lặng, phút chốc gợn lên những đợt sóng nối tiếp nhau, bọt nước bắt đầu sủi lên lăn tăn, cảm giác như có một đợt sóng dữ dội bên trong lòng nó. Một giây sau, đám khí đen hắc ám ấy như mũi tên lao ra khỏi cung, phóng thẳng xuống nước ko một tiếng động, để lại trên phần tiếp giáp giữa nước và không khí những vân loang lổ nhàn nhạt màu tím đen phút chốc rồi tan biến. Ngay sau khi đám khí đen lao xuống, lòng sông bắt đầu chao đảo, xuất hiện một hút xoáy lớn dần, ở tâm vòng xoáy, nước bắt đầu đùn lên, phát ra tiếng ùng ục như nước sôi, sủi bọt trắng xoá. Từ không trung vọng lên tiếng khóc nho nhỏ, tiếng rêи ɾỉ xen lẫn tiếng nấc thút thít vô cùng thê lương. Một bóng trắng méo mó hiện ra giữa tâm vòng xoáy, chỗ nước đang đùn lên ùng ục. Sau đó, cái đầu bóng trắng nhú dần lên khỏi mặt nước, tóc dài đen nhánh rũ rưỡi nước bết lại, che phủ đi khuôn mặt. Rồi nó từ từ trồi lên, đúng hơn là bay lên khỏi vòng xoáy, là là phất phơ trên mặt sông loang loáng, toàn thân không ngừng run rẩy...
Những sự việc đó ông em chẳng hề hay biết, lúc này chỉ mong một điều duy nhất, đủ sức đưa ông V ra khỏi đây và đèn đủ pin cho đến khi về đến nhà. Nghĩ thế nên ông phăm phăm bước, dẫu bước chân đã chệnh choạng dăm ba phần. Bất ngờ, ở cuối ngọn đèn yếu ớt vừa quét tới phía trước mặt, một bóng trắng lao xoẹt qua rất nhanh. Ông em hoảng hồn khựng lại, suýt nhào ngửa ra phía sau vì giật mình. Ông đảo đèn ra bốn phía tìm kiếm, mảy may không thấy gì, đành thu đèn về, lầm lũi tiếp tục bước đi, nét mặt tối sầm, chẳng rõ ông đang nghĩ ngợi điều gì bên trong. Hai ông lão không hề hay biết, cái bóng trắng ban nãy thoắt cái đã hiện ra phía sau lưng hai người cách chỉ hai, ba mét. Nó cứ lặng lẽ di chuyển theo sau họ, phần chân hoàn toàn chỉ là một mảng khí trắng mờ ảo, lướt êm ru trên mặt đất.
Đi được một quãng khá xa, phần vì đã thấm mệt khi lang thang trên cánh đồng suốt mấy tiếng đồng hồ, phần vì thân hình ông V quá nặng nề, lại tay xách nách mang, ông em lúc này dường như đã kiệt sức. Nhẩm tính đã đến gần chân cầu, ông bặm môi gồng mình dìu ông V đi tiếp, không còn thì giờ để mà nghỉ ngơi nữa. Mồ hôi nhễ nhại túa ra ướt đẫm lưng áo ông. Cây gậy tre được ông em kẹp vào một bên nách vì cũng chả còn tay nào mà cầm. Đang bước đi, bỗng nó bị gì đó kéo dật lại phía sau, ông cảm thấy cân cấn ở nách, bèn nhìn xuống, đã thấy cây gậy thụt về phía sau một đoạn khá dài, chỉ thò lại đằng trước độ gang tay. Trong bụng ông khẽ thót mấy cái, đồng thời dấy lên linh cảm chẳng lành, chính là sự nguy hiểm!. Tay chân ông em cứng đơ, cảm giác phía sau gáy rờn rợn, da gà da vịt lại thi nhau nổi lên, tóc tai dựng đứng. Tấm lưng ướt đẫm mồ hôi bắt đầu chịu trận những ngọn gió từ sau thốc tới, rét run người. Ở bên cạnh thì ông V hoàn toàn bất động, không hay biết gì. Cảm giác có ai đó đang nhìn chăm chăm vào gáy mình từ phía sau lưng quả thật ko hề dễ chịu chút nào mà áp lực vô cùng. Ông em giữ nguyên tư thế, phút chốc trong đầu suy tính rất nhanh nên làm gì tiếp theo, cắm đầu chạy hay quay lại nhìn, bởi lẽ đằng sau lúc bấy giờ hoàn toàn im ắng, tuyệt nhiên không có bất kỳ tiếng động nào, ngoài việc đem tới cái lạnh khô khan. Nếu như bình thường chắc chắn ông sẽ cắm đầu chạy một mạch đến khi nào ra đến chân cầu thì thôi, nhưng lúc này, một thân đang đỡ ông V, làm sao chạy nhanh cho được, cho nên chạy không phải là ý hay. Còn nếu quay đầu lại nhìn, dù có hay không cũng một lần chắc chắn, có khi thần hồn nát thần tính cũng nên... Nói thì lâu nhưng sự việc xảy ra nhanh lắm. Cố giữ bình tĩnh, ông liếc mắt lại phía sau một cách căng thẳng, còn nghe được rõ tiếng tim đập dồn dập trong l*иg ngực như trống liên hồi. Ánh mắt ông bất thình lình chạm phải một bàn tay trắng bệch, tím tái và gân guốc đang nắm ở đầu kia cây gậy tre. Một cảm giác kinh hãi chạy xẹt qua người ông như điện giật, khiến ông đứng chôn chân tại chỗ. Ánh mắt ông em tiếp tục men theo bàn tay ma quái ấy di chuyển ra xa hơn, vẫn là cánh tay đó, nó dài thòng như cao su đàn hồi cách thân hình đang đứng ở một quãng xa. Ông nheo mắt cố nhìn vào phần đầu cái bóng nhưng cha mẹ ơi!, chẳng thấy đâu cả ngoài cái cổ dài trắng ngấn như bị bẻ gập cong ra phía sau. Sau lưng nó, mớ tóc đen xì xì đang đung đưa chạm đất, hoá ra, nó bị gãy cổ...đầu bật ngửa ra đằng sau. Bóng ma lạnh lẽo, mờ ảo đứng lẫn trong bóng tối, như hoà quyện vào tầng khí âm u xanh nhàn nhạt đang bốc lên ngày một dày đặc từ dưới lòng đất. Cảnh vật trên cánh đồng lúc ấy đã không còn mang vẻ dịu hiền nơi dương thế nữa rồi!.
...Ma nữ bắt đầu tiến tới chỗ ông em, cái đầu cũng từ từ ngẩng lên. Khuôn mặt nó hiện ra lấp ló sau mái tóc dài đen nhánh đang rũ xuống phủ kín mít như vải trùm đầu. Ông em trợn tròn mắt nhìn mà tay chân không sao nhúc nhích nổi, gân guốc nổi chằng chịt trên trán, bụng nghĩ phen này về gặp tổ tiên thật rôi, ko thể chống cự mà cũng chẳng có ai cứu!. Chết trong nỗi bất lực và sợ hãi tột độ chính là như thế. Âm hồn ma nữ tiến đến, từ từ ngẩng mặt lên, ẩn hiện sau mớ tóc hỗn độn là hai con mắt to, mở trân trân vô cảm hiện ra, lòng mắt trắng dã bao quanh tròng mắt đen thẫm như nhìn xoáy vào ông. Không hiểu sao ông em như bị hút vào ánh mắt ấy, như kiểu bị thôi miên. Cái đầu nó ngoẹo qua một bên, dáng vẻ nhếch nhác, thờ thẫn. Bất chợt từ phía con ma phát ra một giọng nói âm u:
- Ông ơi.... cháu đau....lắm...!.
Rồi từ từ nó đưa cánh tay còn lại trỏ vào bụng. Ông em nhìn theo hướng tay nó chỉ, thì thấy chỗ ấy bắt đầu thẫm ra vết máu đỏ tươi, loang dần ra toàn bộ cái váy trắng toát nó đang mặc. Vết máu loang đến đâu, hồn ma lại tỏ vẻ đau đớn hơn đến đấy, tay nó ko ngừng cào cấu phần khoang bụng, rồi nó bắt đầu khóc, tiếng khóc nhỏ thút thít, xen lẫn những tiếng nấc ai oán, bi thương. Sau đó nó đưa bàn tay trầy trụa nhớp nháp máu tươi lên ôm mặt khóc, càng ngày càng nức nở hơn:
- Cháu đau...đói....cháu lạnh...cháu...cháu muốn...về...nhà.... Nhà...!. Nhà...cháu...!.
Tiếng nói non nớt thăm thẳm vang vọng từ cõi âm bao trùm xung quanh ông em. Ông cảm giác như đó chỉ là một cô bé. Toàn thân cô gái ướt nhẹp, nước đang nhỏ từng giọt từ trên tóc xuống hoà lẫn với máu. Đột ngột, âm hồn ấy ngước lên, đôi môi tím tái, khoé miệng còn rịn máu tươi, cái đầu lại bất thần ngoẹo về một bên, đôi mắt mở trừng trừng như chỉ còn một tròng đen đặc quánh. Nó mếu máo, bất ngờ đưa tay ra đỡ phía trước bụng. Ánh mắt ông em cũng rời khuôn mặt nó di chuyển xuống dưới thì hỡi ôi, nội tạng trong ổ bụng nó vừa xổ nguyên cả rổ ra ngoài, bung thòng xuống đất nên nó đưa tay ra hứng lại. Lòng mề, ruột non ruột già bèo nhèo một đống lẫn lộn nhầy nhụa, nhớp nháp. Cơn gió thốc tới mang theo mùi tanh tởm lợm đến phát nôn khiến ông lợm giọng, khẽ rùng mình. Chợt từ đâu đó, những tiếng " méo " rít lên chói tai không ngừng, xen lẫn tiếng thở phì phò đầy đe dọa. Hồn ma thấy thế thì hoảng hốt, cái đầu nó lắc lư, xoay tứ phía như cảnh giác, mắt trợn trừng trừng bắt đầu hằn lên những tia máu đỏ bao quanh tròng mắt. Một luồng khí đen hắc ám từ đâu kéo đến, từ từ xuyên qua l*иg ngực phía bên tim thâm nhập vào cơ thể nó. Hồn ma nữ ngửa cổ rú lên một tràng thảm thiết, căng người ra giẫy giụa, vùng vẫy. Thứ khí chết chóc đó phút chốc đã xâm chiếm tới đôi mắt, giờ đây, cả một vùng tối đặc quánh phủ đầy hai hốc mắt nó. Từ trên khuôn mặt xám xanh xuất hiện những vết vằn vện màu đen như mạch máu li ti chạy toả ra lan dần khắp cơ thể mờ ảo. Dường như điều này khiến con ma đau đớn, nó nghiến răng ken két, tiếng khóc thê lương ban nãy đã im bặt, thay vào đó là âm thanh gào rú dữ dội nơi cổ họng. Mười ngón tay tím tái cũng bắt đầu chuyển màu, móng chợt dài ra rất nhanh chuyển sang tím đen. Mái tóc ướt bết lại trên mặt phút chốc bung ra, toả bồng bềnh trong không trung, biến thành một lớp khí đen đặc tủa ra như những con rắn. Âm thanh kì dị, rộn rạo xen lẫn, như làm đông cứng không gian lúc bấy giờ. Đứng ở phía đối diện, l*иg ngực ông em căng ra, chịu một áp lực rất lớn. Tim tựa hồ bị bàn tay ai đó bóp nghẹt, khiến máu không thể lưu thông, phổi không thể hô hấp, chúng đồng loạt như muốn nổ tung. Khoảnh khắc đó, đã đạt đến giới hạn của sự kinh hãi, chân tay bất giác bứt ra được khỏi sự xiềng xích, ông em liền mặc kệ tất cả, quay ngoắt đầu xốc nách ông V lên ba chân bốn cẳng cắm đầu chạy thẳng. Tiếng gió rít sượt qua tai, đằng sau lưng, con ma nữ dữ tợn vẫn bay theo đuổi sát rạt, nó giơ hai tay đầy móng nhọn hoắt ra cào cấu trong không trung, miệng không ngớt gầm gừ, kêu gào loạn xạ, toàn thân loang lổ màu máu đỏ thẫm, bộ dạng khác hẳn lúc đầu. Ông em thì ngày càng chạy chậm dầm, ông đuối sức quá, lẽ nào phải bỏ mạng tại đây?.