Trong khoảnh khắc người thân quen cuối cùng rời khỏi, để lại trong phòng chỉ còn Cố Sầm Chi, người còn vô cùng xa lạ đối với cô, Lộc Sanh lập tức cảm thấy bất an, nỗi hoảng loạn không rõ nguyên do dâng lên, toàn thân như bị siết lấy.
Cô nắm chặt chăn dưới tay, nhìn thấy Cố Sầm Chi không ngừng tiến lại gần, ánh mắt vốn trống rỗng của cô giờ đã bắt đầu xuất hiện gợn sóng hoảng hốt.
Cảm xúc như sợ hãi, khủng hoảng cùng lúc ập đến, bao phủ gương mặt cô, tim đập dồn dập. Bản năng thôi thúc cô co người lại, muốn trốn vào trong chăn như đứa trẻ tìm nơi ẩn náu.
Lý trí thì cố gắng khống chế, nhưng cơ thể lại không nghe theo. Khi cô run rẩy định lùi vào trong chăn thì một bàn tay to với những đốt ngón tay rõ ràng đặt mạnh lên mu bàn tay cô.
Ngay khoảnh khắc hai làn da chạm nhau, toàn thân Lộc Sanh chấn động, phản xạ rút tay lại nhưng lại bị bàn tay kia giữ chặt, không hề buông lơi.
“Ưʍ.”
Từ cổ họng cô không kìm được bật ra tiếng nức nở đầy hoảng loạn, yếu ớt như mèo con, khiến người khác nghe mà lòng như tan chảy.
Chỉ là… người đang giữ lấy cô, không những không mềm lòng mà sức lực trên tay còn mạnh thêm. Anh đưa tay kéo nửa người cô đang trốn trong chăn ra ngoài.
“A.”
Lộc Sanh thét khẽ trong kinh hãi, cô hoàn toàn không thể kiểm soát phản ứng của cơ thể. Bị kéo ra khỏi chăn, cô nhào thẳng vào lòng Cố Sầm Chi, cả người run lẩy bẩy không ngừng.
Đối diện hành động có thể nói là vô lễ ấy của Cố Sầm Chi, trong đầu Lộc Sanh lập tức hiện lên vài ký ức chẳng mấy tốt đẹp. Một tầng hơi nước lập tức phủ kín ánh mắt cô.
Chỉ là… đôi mắt ướt đẫm ấy lại khiến cô nhìn càng thêm yếu đuối, dễ tổn thương, như một món tráng miệng ngon lành đang chờ bị cắn lấy.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Sầm Chi bỗng tối lại. Trên mặt vẫn là lớp mặt nạ dịu dàng và bình thản, nhưng sau lớp kính mỏng kia, ánh mắt đã bùng lên như một cơn lốc.
Anh ngồi xuống mép giường, nửa ôm cô vào lòng. Một tay giữ chặt đôi tay đang vùng vẫy của cô ép xuống bên hông, tay còn lại nâng cằm cô lên, không chút chần chừ xoay khuôn mặt đang cố tránh né của cô lại, bắt buộc phải đối diện mình.
Người trong lòng vẫn không ngừng run rẩy, rõ ràng là đã sợ đến cực điểm. Nhưng khi cằm cô bị giữ chặt, bắt buộc phải quay lại, Cố Sầm Chi lại nhìn thấy trong mắt cô sự phản kháng và thiếu kiên nhẫn.
Anh khẽ bật cười, rồi siết nhẹ cằm cô, từng chữ như rót thẳng vào tai:
“Tìm được em rồi.”