Thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình, Thôi Lan Nhân vẫn luôn không hiểu có gì mà không đúng, nhưng phụ thân mẫu thân lại không thích nghe, dường như nàng gặp khó khăn hay chịu ấm ức gì đều nên giấu ở trong lòng.
Như vậy mới là quý nữ có giáo dưỡng, biết đại thể.
Còn những thói hư tật xấu mà nàng học được từ nơi phố chợ, nhất là cái tật ăn nói không kiêng dè này, vẫn mãi không sửa được.
Mẫu thân liền bảo nàng viết ra, lén viết ra, sẽ không khiến người ta cười chê.
Thôi Lan Nhân thở dài một hơi.
Ở đây có lẽ chỉ có tổ mẫu chưa từng trách nàng quá hoạt bát, càng không bởi vì nàng học thức không tốt mà đối xử bất công với nàng.
Nghĩ đến sắp được gặp tổ mẫu, bước chân của Thôi Lan Nhân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Trong Tùng Cảnh viên của Thôi phủ, chậu tùng xanh tươi um tùm.
Một viên sỏi bắn đến bên chân nàng phát ra một tiếng "cạch", Thôi Lan Nhân liếc mắt nhìn.
Một vị lang quân trẻ tuổi nấp phía sau đột nhiên xuất hiện, vẫy tay mạnh về phía nàng, hào hứng gọi lớn: "Doanh Doanh? Thật trùng hợp!"
Thôi Lan Nhân liếc hắn ta một cái, không thèm để ý.
Lang quân kia cũng không thất vọng, sát theo nàng di chuyển về phía trước, giọng nói cũng từ sau những cành tùng xanh um vươn dài không ngừng truyền đến: "Nghe nói nàng ở Tiêu gia sống không tốt, tiểu muội của ta ở trong cung vui đến mức suýt nữa đốt pháo hoa rồi, hửm? Hôm nay trưởng công tử không về lại mặt chung với nàng à?"
Cái gọi là tiếng xấu đồn xa chính là đáng ghét như vậy.
"Hắn bận." Thôi Lan Nhân thuận miệng đáp một câu.
"Bận? Cái cớ tệ thật. Đã sớm nói nàng đừng gả cho hắn rồi mà nàng không chịu nghe? Trưởng công tử Tiêu gia là người thế nào chứ, đó là kẻ mắt cao hơn đầu, ngay cả công chúa hắn còn chẳng thèm để mắt tới nữa là."
Tề Man oán trách trưởng công tử rất nhiều, gần như là đang thở phì phì bằng mũi.
Vẻ mặt Thôi Lan Nhân bình tĩnh "không liên quan đến ta".
Không để mắt tới công chúa là chuyện của Tiêu Lâm, có liên quan gì đến nàng đâu?
Tề Man lại lựa lời khuyên nhủ: "Hắn chịu cưới nàng, chẳng qua là vì Thôi gia dễ thao túng mà thôi, có phải lý lẽ này không, nàng tự mình nghĩ cũng hiểu mà."
Trong giọng điệu lộ ra ý "trên trời làm gì có chuyện bánh ngon rơi xuống", bên trong chắc chắn có âm mưu!
Thôi Lan Nhân hiểu rõ trong lòng.
Nếu Tiêu gia chỉ muốn tìm một nhà thông gia dễ bề sắp đặt, trong thành Kiến Khang này có rất nhiều lựa chọn, thực sự không cần tìm đến Thôi gia.
Thôi gia bây giờ mà nói, địa vị gia tộc và thế lực đều kém xa Tiêu gia, huống hồ thân phận của nàng còn rất khó xử.